- Trang chủ
- [Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh
- Chương 298: Ngươi không được nhìn nam nhân khác
Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Edit + beta: Iris
Sau giờ cơm chiều, Ô Trúc và mấy người U Diệp phụ trách thu dọn chén đũa, Ô Nhược giúp Kim Luyện sửa soạn lại dung nhan, chải đầu, cạo râu, dùng nước thuốc tẩy lớp da đen thành màu lúa mạch, cuối cùng là tỉa lông mày cho Kim Luyện.
Kim Luyện cau mày: "Nam nhân cũng tỉa lông mày? Đây không phải là chuyện phụ nhân hay làm sao?"
Ô Nhược vừa tỉa bớt phần lông mày thừa, vừa nói: "Tỉa lông mày không phân biệt nam nữ, người ta cũng đâu có nói nam nhân không thể tỉa lông mày đâu, lúc ta thành thân, ta cũng rất bài xích chuyện này, nhưng bà mối vẫn cứng rắn đè ta xuống để tỉa, không thể phủ nhận, sau khi tỉa xong trông sáng sủa hơn nhiều, cũng đẹp mắt hơn.
Hắc Tuyển Dực nhìn Kim Luyện sau khi đã tỉa lông mày: "Ừm, quả thật sáng sủa hơn rất nhiều."
"Thật hả?" Kim Luyện cầm gương đồng, nhìn hình ảnh phản chiếu trên đó, kinh ngạc há hốc miệng, lắp bắp nói: "Đây, đây, người này, người này là ta, ta?"
Ô Nhược bật cười: "Sư phụ đang bị dung mạo cương nghị của bản thân hù dọa đến nói lắp luôn rồi hả?"
Kim Luyện xấu hổ cười hì hì, quả thật bị dọa cho chết đứng, gần như không nhận ra người trong gương đó là mình.
"Y phục mua xong rồi đây." Cức Hi và Dạ Ký đặt rương y phục và giày xuống đất.
Ô Nhược chọn một bộ màu lam cho Kim Luyện.
Dạ Ký đánh giá Kim Luyện: "Ừm, quả nhiên là người đẹp vì lụa."
Cức Hi nói: "Như biến thành người khác vậy."
"Các ngươi chuẩn bị xong chưa?" Ô Nhược đã rửa chén xong, vừa vào cửa thì sửng sốt nhìn Kim Luyện: "Sư, sư phụ?"
Kim Luyện mất tự nhiên xốc xốc y phục trên người: "Đẹp không?"
Ô Trúc liên tục gật đầu, bỗng nhiên, trước mắt tối sầm lại.
U Diệp đi đằng sau, tiến đến bịt kín mắt Ô Trúc: "Không được nhìn nam nhân khác."
Ô Trúc: "..."
Kim Luyện cười to.
U Diệp nói: "Nếu đã ăn diện xong thì đi thử thành quả đi."
Kim Luyện hỏi: "Thử thế nào?"
"Đương nhiên là thử xem bây tự mị lực của ngươi đủ hấp dẫn quả phụ chưa."
Kim Luyện lập tức lúng túng.
U Diệp vỗ vai hắn: "Ngươi không cần nói chuyện với nàng, chỉ cần chờ lúc nàng ra cửa, thì giả bộ như chuẩn bị đi ra khỏi tiệm."
"Nàng rất ít ra cửa vào buổi tối."
U Diệp cong môi thần bí: "Ta sẽ khiến nàng ra cửa."
Sau một chén trà nhỏ, căn nhà đối diện vang lên tiếng kêu non nớt: "Diệp đại thẩm, Diệp đại thẩm có ở nhà không?"
Diệp Chi đang ở trong phòng, nghe tiếng gọi cửa thì đáp lại: "Có, ai kêu vậy a?"
Người bên ngoài nói: "Diệp đại thẩm, có người kêu con đưa điểm tâm cho thẩm."
Từ kẹt cửa, Diệp Chi thấy một đứa nhỏ hai tuổi cầm hộp điểm tâm, cẩn thận mở cửa ra, thấy xung quanh không có người lớn thì hỏi: "Tiểu oa nhi, là ai kêu con đưa điểm tâm tới vậy?"
Đứa bé lắc đầu: "Người nọ không có nói."
Diệp chi hơi khó xử.
Đúng lúc này, đại môn đối diện mở ra, từ trong phòng, một nam nhân dáng vẻ đường đường chính chính, khí chất trầm ổn cường tráng đi ra, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt sáng ngời có thần làm cho người ta cản thấy rất đáng tin cậy, quan trọng nhất chính là Diệp Chi cứ ngờ ngợ đã gặp người này ở đâu đó.
Lúc này, nam nhân cường tráng nhìn lướt qua phía nàng, tim nàng tức khắc đập như trống bỏi, như muốn nhảy ra ngoài, thậm chí có thể nghe được tiếng "thịch thịch thịch" vang lên.
Tầm mắt nàng vô thức chuyển động theo người kia.
Nam tử cường tráng chú ý đến ánh mắt của nàng, lễ phép gật đầu với nàng.
Diệp Chi cười xấu hổ, đợi đối phương đi xa khoảng năm trượng mới phát hiện, người nam nhân này trông rất Kim Luyện ở đối diện, nàng vội hỏi: "Ngươi là Kim đại ca sao?"
Đối phương như không nghe thấy nàng gọi, vẫn đi đến đầu phố rồi quẹo vào một con hẻm, biến mất trước mắt nàng.
Diệp Chi mất mát, nhìn nơi nam nhân biến mất thật lâu vẫn không hồi thần.
"Diệp đại thẩm."
Âm thanh non nớt đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Diệp Chi lấy lại tinh thần, một quả phụ như nàng lại dám nhìn nam nhân khác đến thất thần. Tức khắc mặt nóng lên, xấu hổ không dám gặp ai.
"Diệp đại thẩm."
Diệp Chi nghe tiếng gọi, lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn có đứa bé.
Đứa bé nhét điểm tâm vào tay nàng, nhanh chóng chạy theo hướng nam nhân kia rồi biến mất, sau chỗ quẹo, một bàn tay to ôm bé vào lòng: "Đản Đản giỏi quá." Ô Nhược ôm hôn đứa bé.
Đản Đản cười hì hì, dùng linh lực đổi một gương mặt xa lạ.
Ô Nhược nói: "Sau này không được thay mặt trước mặt người khác, có biết không?"
"Dạ."
Ô Nhược lặng lẽ nhìn thoáng qua bên ngoài: "Sư phụ xem, Diệp đại thẩm vẫn chưa vào nhà kìa, vẫn còn đang nhìn sang bên này."
"Chắc là đang nhìn Đản Đản." Kim Luyện thấy bản thân thật vô dụng, lúc nãy Diệp Chi kêu hắn, mà hắn lại không dám trả lời, sợ hỏng hình tượng.
U Diệp nói: "Ngươi nhìn kìa, nàng đang nhìn vào căn nhà của ngươi."
Kim Luyện: "..."
Khoảng nửa nén hương sau, Diệp Chi mới mang điểm tâm vào nhà.
Ô Trúc cười nói: "Theo tình hình này, có lẽ Diệp đại thẩm đã thích sư phụ rồi cũng nên."
"Cái này... Cái này..." Kim Luyện vừa vui mừng vừa lo lắng vì sợ mừng hụt.
Ô Nhược vỗ vai hắn: "Bây giờ điều cần làm là rèn luyện sự tự tin, nếu không ngươi đứng trước mặt nàng mà cứ lắp bắp nói không nên lời thì làm sao bây giờ?"
Kim Luyện không quá chắc chắn, hỏi: "Nàng thật sự thích ta sao? Nhưng ta cảm thấy ta của hiện tại không giống như ta của ngày thường, mặc như vậy khiến ta rất khó chịu, lỡ như nàng chỉ thích ta của hiện tại, không thích ta của ngày thường thì làm sao?"
"Sư phụ nghĩ nhiều rồi. Bây giờ chúng ta để ngươi mặc như vậy là để nàng cảm thấy ngươi là một nam nhân có mị lực, cũng không phải bắt ngươi mặc như vậy mỗi ngày. Bình thường nếu ngươi làm ở trong tiệm thì chỉ cần chú ý chỉnh tề sạch sẽ là được, chỉ khi dự tiệc dự lễ mới mặc y phục mới, tính cách thì vẫn giữ nguyên, không cần thay đổi gì."
Những người khác gật đầu.
Kim Luyện thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì được."
Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: "Nếu nàng không chấp nhận mặt xấu của ngươi, chứng tỏ nàng không tốt, đồ đệ ngươi là ta đây cũng sẽ không chấp nhận nàng."
Kim Luyện lập tức nói đỡ cho Diệp Chi: "Nàng không phải là nữ tử như thế."
Hắc Tuyển Dực: "..."
"Chúng ta đi dạo phố đi." Ô Nhược đẩy Kim Luyện ra đường cái, đợi đi đến chỗ đông người thì để cho Kim Luyện tự đi một mình ở đằng trước, những người khác đi theo phía sau.
Kim Luyện đi đằng trước luôn cảm thấy có người nhìn mình, quay đầu lại thì thấy mấy cô nương cứ nhìn lén hắn, thấy hắn quay đầu lại thì đều lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.
Kim Luyện: "..."
Chẳng lẽ hắn mặc như vậy rất ư là đẹp sao?
Lát sau, càng lúc càng nhiều người nhìn Kim Luyện, lúc mới đầu thì không quen thật, nhưng bị nhìn nhiều cũng dần tự tin hơn chút.
Tiểu Ô U đi theo đằng sau nhàm chán ngáp một cái, thấy đám đông phía trước bu thành một vòng cũng hưng phấn kêu lên, tò mò chỉ vào đó: "Phụ thân, con muốn qua đó xem."
U Diệp nhìn phía bên tay phải, thì ra là mọi người đang xem múa rối bóng: "Tiểu Nhược, qua đó không?"
Ô Nhược thấy Đản Đản và Tiểu Tiểu cũng muốn qua đó thì gật đầu, sau đó nhìn Kim Luyện đã đi xa, hỏi: "Có cần kêu sư phụ quay lại không?"
Hắc Tuyển Dực nói: "Để hắn tự làm quen với ánh mắt của người khác đi."
Cức Hi xốc mặt nạ lên: "Đeo mặt nạ suốt, không tiện gì hết."
Ngoại trừ Hắc Tuyển Dực đeo da giả, thì những người khác đều tháo mặt nạ xuống.
Mấy người Ô Nhược đứng sau đám người, trên màn sân khấu màu trắng, có bóng của con rối đang đánh nhau kịch liệt, làm mọi người xem say mê.
Ai mà ngờ, đám Đản Đản còn chưa xem đã nghiền, thì nghe nghệ nhân sau màn sân khấu trắng nói: "Muốn biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, xin mời lần sau đến xem tiếp."
Đám Ô Nhược: "..."
"A?" Tiểu Ô U mất mát: "Hết rồi?"
"Kể thêm một chút nữa đi mà." Bọn nhỏ không muốn rời đi, đứng tại chỗ ồn ào đòi nhóm nghệ nhân biểu diễn thêm.
Lão bản phụ trách múa rối bóng đi ra nói: "Thành thật xin lỗi, chúng ta đã biểu diễn cả ngày, giọng nói cũng khàn khàn, thân thể cực kỳ mệt mỏi, cần phải trở về nghỉ ngơi, các tiểu oa nhi nếu muốn xem múa rối bóng thì sáng mai có thể đến xem."
Một vài nghệ nhân biểu diễn đã mệt mỏi, trực tiếp rời đi.
Ô Trúc nói: "Ngày mai chúng ta đến xem tiếp."
Tiểu Ô U không ồn ào đòi xem như mấy đứa nhỏ khác, nhưng lại không giấu được vẻ mất mát.
Ô Nhược không nỡ để bọn nhỏ mất hứng, liền lấy thỏi vàng ra đưa cho lão bản.
Lão bản thấy vàng thì mắt sáng rực, sau đó lại đau khổ nói: "Khách quan, ngài cũng thấy rồi đấy, nghệ sĩ của chúng ta đã trở về nghỉ ngơi, cho dù ngài có cho nhiều bạc cỡ nào, ta cũng không có cách một mình biểu diễn cho các ngươi xem."
Ô Nhược nói: "Ngươi chỉ cần cho chúng ta mượn sạp dùng một chút là được."
Lão bản sửng sốt.
"Chỉ là cho chúng ta mượn dùng một chút thôi, nén vàng này là của ngươi." Ô Nhược đưa vàng tới trước mặt hắn: "Cho mượn không?"
Nén vàng trong tay Ô Nhược đủ mua luôn cái dạp ấy chứ, lão bản sao có thể không cho mượn được, hắn vui mừng nhận vàng nói: "Các ngươi cứ dùng tùy ý, chỉ là đừng làm hỏng con rối bóng là được."
"Được."
Lão bản mỉm cười ngồi sang một bên.
Ô Trúc đi lên hỏi: "Tiểu Nhược, đệ muốn tự biểu diễn múa rối bóng sao?"
"Đúng vậy, trước kia chúng ta xem rất nhiều múa rối bóng rồi, cũng muốn làm thử một lần, đại ca có muốn thử cùng không?"
Ô Trúc cũng rất hứng thú với biểu diễn: "Được a."
Ô Nhược nhìn màn sân khấu màu trắng cao một trượng, kêu Hắc Tuyển Dực đến hỗ trợ, mà U Diệp và Dạ Ký thì phụ trách khua chiêng gõ trống, Cức Hi phụ trách bảo vệ đám trẻ.
Đám người Ô Nhược ở sau màn sân khấu màu trắng tập luyện một hồi đến khi đã sử dụng quen mới ngừng.
Ô Trúc hỏi: "Tiểu Nhược, chúng ta biểu diễn tiết mục gì?"
"..." Lời này đúng là làm khó Ô Nhược, tuy rằng khi còn nhỏ cậu xem múa rối bóng rất nhiều lần, nhưng đã quên gần hết rồi: "Đại ca, ca còn nhớ câu chuyện múa rối bóng hồi xưa chúng ta xem không?"
Ô Trúc lắc lắc đầu.
Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực nói: "Ta chưa xem múa rối bóng bao giờ."
Ô Nhược: "..."
Bên ngoài, bọn nhỏ nóng vội thúc giục: "Cha ơi nhanh lên đi."
Đằng sau màn sân khấu màu trắng, Ô Nhược bỗng lóe lên ý tưởng, cười nói: "Ta biết biểu diễn cái gì rồi."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Riết rồi mình quên luôn U Diệp là ma đế, còn Dạ Ký là thuộc hạ của ma đế :)))
Đăng: 20/6/2022