- Trang chủ
- [Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh
- Chương 271: Hai con ngươi
Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Edit + beta: Iris
Thâm Tụng khiếp sợ trừng mắt nhìn Ô Nhược: "Phán Dương, thì ra ngươi mượn cớ đi nhà xí để đơn độc cứu nô ɭệ, ngươi làm vậy không phúc hậu lắm nha, chuyện náo nhiệt như này mà không dẫn chúng ta theo."
Ô Nhược chớp chớp mắt nhìn hắn: "Chẳng phải bây giờ đã dẫn ngươi theo cứu người rồi sao?"
"Nếu không phải chủ tử phát hiện mục đích của ngươi, chúng ta còn chẳng biết gì đâu, tiểu tử ngươi rốt cuộc có xem chúng ta là bằng hữu không a?"
"Đương nhiên là có a, ta vẫn luôn xem ngươi là heo bằng cẩu hữu mà."
Thâm Tụng tức cười duỗi tay đập vai cậu: "Ngươi cái người này... Thôi bỏ đi, heo bằng cẩu hữu thì cũng là bằng hữu, ngươi phải nhớ rõ, sau này có chuyện gì chơi vui thì phải tìm chúng ta, mà nói tới, sao ngươi lại cứu một cái nô ɭệ vậy?"
Ô Nhược nói dối: "Ta thấy hắn giống một bằng hữu của ta."
"Ra là vậy."
Tuyển Hành đen mặt đẩy cái tay đặt trên vai Ô Nhược ra: "Ngươi đứng đắn lại cho ta."
Thâm Tụng ngừng cười: "Chủ tử, ta nghe nói phía sau đài đấu giá có tới ba thuật sư cửu giai trông coi, chúng ta xông vào lỗ mãn như vậy, có khả năng sẽ bị bắt, có nên tìm thêm vài người nữa không?"
Tuyển Hành và Ô Nhược liếc nhau: "Ta và Phán Dương đi đối phó với thuật sư cửu giai, ngươi và Trọng Dung đi cứu người."
Ô Nhược hỏi: "Tuyển Hành, ngươi thật sự định đi cứu người với ta sao?"
"Nếu không thì sao?"
Ô Nhược: "..."
Thật ra cậu cũng không phải một hai phải cứu bằng được Ô Bách, chỉ cần người mua được Ô Bách đối xử tốt với hắn thì làm nô ɭệ cũng không tồi. Dù sao thì bây giờ cậu cũng không có tâm đồng tình với người ngoài, nếu không phải thấy kiếp trước Ô Bách không làm gì tuyệt tình với người nhà của cậu, cậu chắc chắn sẽ không cứu hắn.
Tuyển Hành nhìn thủ vệ đại môn nghiêm ngặt: "Đợi bọn họ mở đại môn đẩy nô ɭệ tiếp theo ra, chúng ta nhân cơ hội vọt vào."
Hắn vừa dứt lời liền nghe bên đài đấu giá truyền đến tiếng ồn ào.
Thủ vệ tuần tra gần đó đều vội vàng chạy đến chỗ đài.
Thâm Tụng hỏi: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"
Tuyển Hành nói: "Ngươi đi xem đi."
"Được."
Thâm Tụng rời đi, sau đó người áp giải nô ɭệ mở đại môn, hai thuật sư cửu giai lợi hại đi ra, bọn họ đội mũ lớn có màn che trắng dài, che hết nửa khuôn mặt.
Tuyển Hành nhanh chóng lấy pháp khí che giấu thân hình và khí tức ra: "Các ngươi lại gần đây một chút, phạm vi phòng hộ của pháp khí này không lớn."
Ô Nhược đứng bên tay trái Tuyển Hành.
Trọng Dung liền đứng bên tay phải Tuyển Hành, lúc thuật sư cửu giai đi đến gần bọn họ, hắn không khỏi lui dựa vào ngực Tuyển Hành.
Tuyển Hành khẽ nhíu mày, hắn không thích thân mật cùng người khác nên cũng dịch qua bên trái hai bước, sau đó một bàn tay chặn eo hắn lại, hắn đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Ô Nhược nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Nếu ngươi còn lui lại thì ta sẽ bị đẩy ra ngoài phạm vi pháp khí."
Hơi thở ấm áp phà vào tai hắn, làm tai hắn vừa ngứa vừa nóng, tâm cũng tự nhiên nóng lên.
"Lại đây." Trọng Dung tựa vào ngực Tuyển Hành, Ô Nhược đứng cuối bị hai người kia ép tới nỗi rên lên rất nhỏ.
Cơ thể Tuyển Hành cứng đờ, không dám lộn xộn nữa.
Ô Nhược cau mày, không hiểu Trọng Dung lo lắng cái gì, rõ ràng đã có pháp khí che giấu thân hình và khí tức, thuật sư cửu giai sẽ không phát hiện ra bọn họ, vì sao còn sợ thành như vậy? Chẳng lẽ là vì thuật sư lục giai nhìn thấy thuật sư cửu giai nên sợ?
Lúc này, hai thuật sư cửu giai đi đến trước mặt bọn họ, bỗng nhiên thuật sư cửu giai bên trái ngừng bước.
Thuật sư cửu giai bên phải cũng dừng lại theo, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Thuật sư cửu giai bên trái chậm rãi xoay người về phía mấy người Ô Nhược đang đứng, sau đó ngẩng đầu lên, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt tái nhợt nghiêm túc, một vết sẹo dài xấu xí từ giữa trán đến mũi rồi đến cằm, nhưng cái này vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất, khiến người ta sợ chính là mỗi mắt của người này đều có hai con ngươi, dưới ánh đèn mờ ảo làm người ta cực kỳ sợ hãi.
Ô Nhược ngẩn ra, cậu còn nhớ tộc trưởng tộc hàng đầu từng nói, người hạ cổ cậu là người có đôi mắt có hai con ngươi, có phải là tên này không?
Trọng Dung chỉ cách hắn có nửa thước, lúc thấy đôi mắt của thuật sư nọ thì khiếp sợ.
Tuyển Hành vội che miệng Trọng Dung lại.
Thuật sư cửu giai có hai con ngươi lấy pháp trượng ra, đi qua dò xét nơi bọn Ô Nhược đang đứng.
Tuyển Hành nhanh chóng kéo Ô Nhược nhẹ nhàng đi qua chỗ khác.
"Ngươi nghi ngờ nơi này có người?" Một thuật sư cửu giai khác hỏi.
Thuật sư có hai con ngươi đạm thanh nói: "Vừa rồi cảm giác nơi này truyền đến hơi thở."
Thuật sư cửu giai đi tới, đá chân vào ngay chỗ Ô Nhược đang đứng, may là Ô Nhược phản ứng nhanh, nhấc chân lên mới không bị đá trúng.
"Ngươi xem, có ai đâu."
Thuật sư cửu giai có hai con ngươi thu hồi pháp khí: "Có thể ta nghe lầm."
"Được, chúng ta nhanh đến trước đài xem có chuyện gì."
Đợi bọn họ đi xa, Tuyển Hành mới buông miệng Trọng Dung ra.
Trọng Dung vội vàng xin lỗi: "Thật có lỗi, hồi nãy bị đôi mắt của người kia dọa sợ, hên là Tuyển Hành đại nhân phản ứng nhanh che miệng ta lại, nếu không đã bị bọn họ phát hiện rồi."
Tuyển Hành đạm thanh nói: "Không trách ngươi được, lúc nãy ta cũng bị dọa, trước kia ta chưa từng gặp ai có hai con ngươi như vậy."
Ô Nhược bị ép đến không thở nổi nhắc nhở bọn họ: "Bộ các ngươi không thể lui ra một chút rồi nói chuyện được hả? Ta sắp bị các ngươi đè dẹp lép rồi."
"Xin lỗi." Tuyển Hành vội đẩy Trọng Dung ra, xoay người kéo Ô Nhược đang nửa ngồi xổm.
Trọng Dung nhìn Ô Nhược, rũ mí mắt.
Ô Nhược thở ra: "Người có hai con ngươi lúc nãy là ai?"
"Ta đã đến thị trường nô ɭệ nhiều lần nhưng chưa gặp hắn bao giờ." Tuyển Hành nhìn đại môn trước mắt: "Nhân lúc bên trong chỉ có một thuật sư cửu giai, chúng ta đánh vào đó đi, thế nào?"
Trọng Dung hỏi: "Không đợi Thâm Tụng đại nhân sao?"
Tuyển Hành nói: "Có hai thuật sư cửu giai đã rời đi, thuật sư bên trong không đáng sợ, lát nữa chúng ta đối phó người đó, ngươi phụ trách cởi bỏ khóa nô ɭệ."
"Được."
Ô Nhược và Tuyển Hành vọt tới đại môn áp giải nô ɭệ, một chiêu đánh ngất thủ vệ, sau đó mở cửa vọt vào.
Đầu tiên, Ô Nhược đoạt chìa khóa xích sắt ném cho Trọng Dung, rồi đối phó với mấy tên thủ vệ.
Tuyển Hành trực tiếp đánh nhau với thuật sư cửu giai duy nhất ở đây.
Các nô ɭệ sau khi được cởi xích sắt, cuống quít thoát khỏi nơi này, thuật sư có linh lực sẽ hỗ trợ đối phó thủ vệ.
Có mười lăm người bị nhốt ở phòng đấu giá nô ɭệ, Trọng Dung cứu hết các nô ɭệ, bao gồm cả Ô Bách.
Ô Nhược ném một bình dược trị thương và túi bạc cho Ô Bách.
"Đa tạ." Ô Bách cảm kích nói lời cảm tạ với Ô Nhược, khuôn mặt ngây ngô trước kia đã trưởng thành hơn rất nhiều.
"Đi nhanh lên." Mấy người Ô Nhược vừa đánh vừa ra ngoài cửa, sau đó ném vài tờ linh phù lên thuật sư cửu giai đang đánh nhau với Tuyển Hành, tạm thời vây khốn thuật sư cửu giai.
Tuyển Hành xoay người chạy ra ngoài cửa, cười với Ô Nhược đang chờ hắn: "Chúng ta đi thôi."
"Được."
Mấy người Ô Nhược về trước đài theo lối cũ, lúc này phòng đấu giá đã loạn thành một đoàn.
Một đám người ăn mặc giống thủ vệ của Hắc Tuyển Dực đang bắt người phụ trách thị trường nô ɭệ.
Tuyển Hành nhìn xung quanh, cau mày hỏi: "Trọng... Vương bát đâu?"
Ô Nhược lắc đầu: "Không biết, lúc nãy ta thấy hắn chạy ra ngoài cùng các nô ɭệ, hẳn là rời khỏi phòng đấu giá rồi."
Tuyển Hành nhìn phòng đấu giá thêm lần nữa, không thấy Thâm Tụng đâu, liền nói với Ô Nhược: "Chúng ta đi."
Ô Nhược xác định nơi này không có Hắc Tuyển Dực, cũng không thấy người có hai con ngươi ở đây liền gật đầu rời đi.
Bên ngoài phòng đấu giá cũng rất hỗn loạn, các nô ɭệ được cứu ra nhân cơ hội cứu luôn các nô ɭệ còn bị trói.
Rất nhanh Ô Nhược và Tuyển Hành đã thấy Thâm Tụng đứng ngoài đại môn.
Thâm Tụng thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi, cuối cùng các ngươi cũng ra."
Tuyển Hành hỏi: "Phòng đấu giá xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại đánh nhau?"
Thâm Tụng nói: "Ta cũng không rõ, hình như là người quan phủ đến bắt người, chuẩn bị phong tỏa thị trường nô ɭệ."
Tuyển Hành đoán: "Có thể là do đám người phụ trách quá càn rõ nên mới động đến quan phủ, đúng rồi, ngươi thấy Trọng Dung đâu không?"
Thâm Tụng chỉ về phía bên trái: "Hắn nói là qua bên kia giúp cứu nô ɭệ, ta lo các ngươi không tìm thấy chúng ta nên mới đứng đây chờ."
Tuyển Hành cau mày: "Sao ngươi không cản hắn làm xằng làm bậy."
"Ta cản rồi, nhưng hắn không nghe, hơn nữa người đông quá, ta ngăn không được." Thâm Tụng vẻ mặt vô tội: "Bây giờ chúng ta có qua đó tìm hắn không?"
"Đi." Tuyển Hành gật đầu: "Tản ra đi, đừng đứng ở thị trường nô ɭệ, chúng ta lẻn vào đám đông ra cửa thành."
Ô Nhược đáp: "Được."
Ba người đi theo hướng Trọng Dung rời đi, nhưng thị trường nô ɭệ quá đông, tình cảnh hỗn tạp, bao gồm nô ɭệ bình thường và khách nhân đến mua nô ɭệ đều điên cuồng chạy ra ngoài, nô ɭệ thuật sư và người phụ trách nô ɭệ, cả người của quan phủ đến bắt người phụ trách nô ɭệ, hơn nữa ánh đèn không được sáng lắm, rất khó tìm người.
Cuối cùng, mấy người Tuyển Hành đành phải tách nhau ra tìm, nhưng nô ɭệ trong phòng giam kia đều không thấy Trọng Dung đâu.
Ô Nhược ra khỏi gian phòng nô ɭệ cuối cùng, nô ɭệ gần đó và khách nhân đã chạy trốn mất tăm, đường phố quạnh quẽ.
Ngay khi cậu định bỏ cuộc, bỗng từ xa truyền đến tiếng "phịch", ngay sau đó cậu thấy Hắc Tuyển Dực đeo mặt nạ đang đuổi bắt thuật sư hai con ngươi.
Ô Nhược muốn đuổi theo thì nghe Thâm Tụng kêu: "Phán... Tiện nhân, ngươi tìm được vương bát chưa?"
"Chưa."
Thâm Tụng nghi hoặc: "Có khi nào hắn rời khỏi thị trường nô ɭệ rồi không?"
"Có lẽ vậy." Ô Nhược nhìn nơi Hắc Tuyển Dực rời đi, nói: "Ta còn có chuyện, ngươi và cầm thú về trước đi, nếu ta gặp được vương bát sẽ kêu hắn đi tìm các ngươi."
Nói xong cậu xoay người chạy về hướng Hắc Tuyển Dực rời đi.
"Nè? Ngươi muốn đi đâu a?" Thâm Tụng đuổi theo nhưng không thấy thân ảnh Ô Nhược đâu: "Mẹ nó, ta sẽ bị chủ tử mắng chết."
°°°°°°°°°°
Lời editor: 520, hôm nay là ngày tỏ tình đó ?
Tranh thủ tuần dữ trự viết nhanh đăng nhiều chút, hết tuần dự trữ là thi rồi.
Đăng: 20/5/2022