- Trang chủ
- Nhật Ký Của Ngạo Kiều
- Chương 4: Chuyện về ở nơi đất khách
Tác giả: Khanh Kiếm
Edit: Doll
01
Lâm Nguyên và tôi lưu lạc nơi đất khách quê người mới chỉ là khởi đầu, kiếp sống nghiên cứu sinh của tôi trôi qua vô cùng đau đớn.
Khổ sở nhất là khi đêm thì không ngủ được, ngày còn phải vác theo hai quầng thâm mắt như gấu trúc nghe giáo sư mắng tôi, mô hình không được, phép tính không ổn, tính năng không ổn, tới cả luận văn viết cũng không ổn nốt, đủ loại không được không ổn như một tòa núi lớn suýt chút nữa đè chết tôi. Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, tôi sẽ trợn mắt nhìn trần nhà, nghĩ rằng hình như tôi không thích hợp nghiên cứu khoa học cho lắm.
Có thể nói, hi vọng lớn nhất trong cả tháng của tôi là được gặp Lâm Nguyên mấy ngày này. Thế mà có đôi khi, thứ niềm vui nho nhỏ này cũng bị tước đoạt.
02
Nói như thế, kẻ địch của tôi bao gồm thầy giáo của em, bạn bè của em, hạng mục em đang làm, và có cả cái miệng của tôi nữa.
Tỷ như tôi cực khổ trằn trọc vượt vài nghìn ki lô mét để được thấy mặt em, em đưa tôi tới khách sạn, mặt đầy áy náy mà nói rằng thầy hướng dẫn của bọn họ đột nhiên có cái hạng mục cần hoàn thành gấp, không thể bồi tôi được.
Này không phải ý chỉ rằng tôi vượt ngàn dặm xa sôi chỉ để tới liếc em một cái ư, tuy đây là lời nói thật, nhưng tôi làm gì có chuyện không biết xấu hổ mà thừa nhận chứ, một chút sơ sảy không quản nổi cái miệng mình, lầm bầm nói: "Ai cần em bồi chứ."
Nói xong tôi liền thấy lạnh lòng, tôi lại làm chuyện ngu muốn chết, chỉ thấy em như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười ngây ngô mà bỏ tôi ở đó rồi chạy mất.
Tôi ở khách sạn chờ lại chờ, hệt như là hòn vọng phu. Vất vả lắm tới buổi tối ngày thứ ba mới thấy người, em đưa cho tôi một tấm vé xem phim. Tôi xem kĩ, là vé xem vào ngày mai. Tức khắc muốn bao nhiêu cảm động có bấy nhiêu cảm động, nghĩ thầm lần này tên nhóc ngốc cũng biết đưa tấm vé xem phim để dỗ tôi, lập tức giữ người lại để làm chút chuyện không thể miêu tả.
Để chức mừng lần đầu bạn nhỏ Lâm Nguyên biết suy nghĩ sau 3 năm chúng tôi quen nhau, ngày hôm sau tôi dậy thật sớm, tắm rửa, lấy máy sấy sấy khô tóc, sau đó lôi từ va li ra vài bộ quần áo thay hết bộ nọ tới bộ kia, rốt cuộc chọn được một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng lại để lộ ra một chút thanh xuân dào dạt, tôi rất vừa lòng, nhìn đồng hồ, 9:30, còn nửa tiếng nữa phim bắt đầu chiếu. Hoàn mỹ.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, đánh thức mỹ nhân đang ngủ trên giường, Lâm Nguyên mơ màng mà xoa xoa hai mắt: "Có việc gì vậy?"
Tôi hòa ái mà nhìn em: "Không phải em muốn chúng ta đi xem phim sao, sắp đến giờ, nhanh lên em."
Vẻ mặt Lâm Nguyên hoang mang: "Hả? Nhưng em chỉ mua vé cho anh thôi."
???
Lâm Nguyên ngáp một cái, lại chôn mình trong ổ chăn, nhắm mắt lại, có vẻ như lại muốn tiếp tục ngủ: "Ba ngày nay mỗi ngày em chỉ ngủ có mỗi 4 tiếng, hôm nay em định ngủ bù hết, hơn nữa không phải anh nói rằng anh không cần em bồi à..."
Tôi trợn mắt trừng em, em hồn nhiên không biết.
Năm phút qua đi, tôi trừng đến hai mắt cay sót, em bắt đầu ngáy nho nhỏ.
03
OK, hôm nay tôi nhất định sẽ giằng co bằng được với em.
Bạn hỏi tôi nội dung phim là gì?
Tôi ngồi trong rạp phim mà đầu óc chỉ toàn là làm cách nào để chọc lên người tên hỗn đản này hai cái lỗ thủng, nào còn tâm tư để ý xem phim có nội dung gì!?
Đừng cúi đầu vương miện sẽ rơi, đừng rơi lệ vì Lâm Nguyên cũng không biết. Tôi tốn nửa tiếng liền để viết lời khen ngợi cho bộ phim điện ảnh kiểu rắm chó không kêu kia, cụ bà bên cạnh nhìn không quen: "Cậu trai, cháu gõ chữ như vậy màn hình di động không bị chọc hỏng ư?"
A, tôi muốn để Lâm Nguyên biết, dù không có em ấy thì cuộc sống nhỏ bé của tôi vẫn trôi qua vô cùng tốt.
Tôi muốn đăng tất cả lên internet! Khiến mọi người chú ý!
Tôi còn muốn gọi một đống đồ ăn, mỗi món ngọt, mỗi loại trà chiều đều phải lựa chọn thật tỉ mỉ bộ lọc thích hợp nhất!( Chắc để chụp ảnh.)
Từ nay trở đi tôi không phải là Tiếu Văn nữa, hãy gọi tôi là Nữu Cỗ Lộc Tiếu Văn!
Tôi ăn vào một mồm đường hóa học, nhưng không quan trọng! Hôm nay trong vòng bạn bè tôi phải là kẻ vui vẻ nhất, phong phú nhất!
...
Ba tiếng sau, Lâm Nguyên bình luận dưới bài viết của tôi: "Xem anh chơi vui vẻ tới vậy em yên tâm rồi [Tuyệt][Tuyệt]"
Cơ tim tắc nghẽn có cảm giác gì bạn biết không? Còn tôi, sau khi thấy cái bình luận này, tôi đã biết rồi.
04
Sau khi tôi về không lâu, gặp một cơn ác mộng, trong mộng Lâm Nguyên nói với tôi: "Dù sao thì anh cũng không cần em bồi, thế nên dứt khoát đừng có đến đây, tiền mua vé máy bay cũng rất quý."
Cơn ác mộng này trực tiếp ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của tôi mấy ngày liền. Bạn nghĩ mà xem, bước đầu tiên là không gặp mặt, bước thứ hai là không liên hệ, bước thứ ba là chia tay. Nhiều người nhìn khối thịt ba chỉ của tôi như hổ rình mồi như vậy, tôi không có biện pháp không phòng ngừa chu đáo.
Buổi tối gọi video với Lâm Nguyên, đột nhiên em hỏi tôi: "Có phải gần đây anh ngủ không ngon không, em thấy anh có quầng thâm mắt kìa."
Bóng đèn trong đầu tôi 'tách' một cái, sáng lên -- đây quả thực là thời điểm tốt nhất để giải quyết sự hiểu lầm! chỉ cần tôi bán thảm, nói vài câu "Hu hu hu sao anh có thể không cần em bồi", quả thực vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng! Tôi quả thực là một thiên tài nhỏ! Xông lên, Tiếu Văn!
Như vậy, làm thế nào để mở màn vừa uyển chuyển lại không mất đi sự ủy khuất, làm lòng người sinh thương tiếc đây? Có! Tôi thanh giọng nói, chậm rãi mở miệng: "Cũng không phải..."
Phần biến chuyển chứa đầy tinh hoa còn chưa kịp thốt ra, Lâm Nguyên đã nhanh chuẩn tàn nhẫn gật đầu: "Ầy, vậy em nhìn nhầm rồi, có thể là do ánh sáng."
Fine, ba năm, tôi hẳn là nên nhớ kĩ, nói chuyện với tên thẳng nam tới chết như Lâm Nguyên không nên uyển chuyển!
05
Tôi hệt như cà tím dầm sương, héo rũ mà rời giường, héo rũ mà thu dọn đồ, héo rũ nâng mắt nhìn lịch.
Được rồi, lạc quan mà tính thì còn 23 ngày nữa là tới cuộc gặp tiếp theo, còn nếu bi quan mà nói... đó là ác mộng trở thành sự thật, lần gặp mặt sau xa vời vợi không với tới.
Tôi héo rũ mà mở cửa, phát hiện bên ngoài đứng một người.
????!!!!
Lâm Nguyên bộp một cái treo trên người tôi, trên người em có hương vị buốt lạnh của tuyết, mở miệng lải nhải: "Mệt chết em rồi, anh mau đưa em lên giường ngủ một lát, nếu không em sẽ chết đột ngột."
Kinh hỉ tới đột nhiên quá, cứ như giấc mơ không hề chân thật tí nào, tôi hơi đần người ra: "Sao em lại tới đây..."
Tức khắc, Lâm Nguyên như nhớ ra điều gì, chống thân thể, nâng mặt tôi ngó trái ngó phải sau đó vừa lòng mà ngã trở về, đắc ý dạt dào nói: "Em nói mà, sao em có thể nhìn lầm được, quả nhiên không phải do ánh sáng có vấn đề."
Tôi dẫn em vào nhà, em lải nhải bên tai tôi: "Em bảo anh này, công việc ở phòng thí nhiệm có bận như nào cũng không thể đi ngủ quá muộn, hai ngày trước không phải trên thời sự cũng đưa tin sao, người nào đó và ai kia thức đêm lâu ngày dẫn đến chết đột ngột."
"Không phải."
"Hả?!"
Tai tôi hơi nóng lên: "Không phải vì việc trong phòng thí nhiệm, là do anh đang hối hận, lúc trước anh không nên..." Tôi cắn răng nhắm hai mắt lại: "Lúc đó anh không nên nói 'không cần em bồi', em không bên cạnh, anh tới chỗ đó có ý nghĩa gì chứ..."
Em vỗ đầu một cái: "Xong, mệt em còn cảm thấy anh không cần em bồi, nên nghĩ đến nhìn anh một cái, đêm nay lại về."
Tôi vừa cảm động vừa muốn cười, cái tên nhóc ngốc nghếch, thẳng nam tới chết không hiểu phong tình này, ai mà tới thăm người yêu không ở lại một hai ngày, em vừa đến đã muốn đi rồi là nghĩ như thế nào? Sau đó tôi lại nghĩ, chính là người này, đời này sẽ không bao giờ thay đổi.