- Trang chủ
- Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
- Chương 46: Tưởng Hồng Liên nổi điên
Tác giả: Xuân Chí Thì Hoà
Miêu: beta-ed
Thầy thuốc trong thôn cũng chỉ có thầy thuốc Hoa, đã được Trương gia mời về.
“Chú hai Hoa, chú mau xem cho mẹ cháu với, mẹ cháu đau lắm” Trương Lệ Nương vừa thấy thầy thuốc Hoa đến, lập tức nói.
“Để mẹ mày chờ một lát Đau không chết được” Trương Đại Ngưu quát Trương Lệ Nương, quay đầu nói với thầy thuốc Hoa: “Chú hai Hoa à, chú mau đi xem con dâu cả nhà tôi đi, xem đứa trẻ trong bụng nó có làm sao không Nhất định không được có việc gì đâu Chỉ cần có thể giữ lại, nhiều ít bạc chúng tôi đều chi hết”
Trương Đại Ngưu vẻ mặt lo lắng, lão có thể không gấp sao? Đây chính là đứa cháu lão trông chờ đã lâu, Trương Văn Lang cùng Tưởng Hồng Liên thành thân đã nhiều năm, bụng con dâu vẫn luôn không động tĩnh gì, hiện tại lại có động tĩnh, nếu mà mất, kế tiếp cũng không biết phải chờ tới khi nào <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Thầy thuốc Hoa gật gật đầu, theo Trương Đại Ngưu vào phòng của Trương Văn Lang.
Trương Lệ Nương nhăn mày, trở về phòng nói với Vu Hòe Hoa: “Mẹ, mẹ chờ một chút, bên chị dâu hơi khẩn cấp, cha bảo chú hai Hoa xem trước cho chị ấy rồi.”
Vu Hòe Hoa sớm nghe được Trương Đại Ngưu nói chuyện, oán hận mà nói: “Cái lão già chết tiệt này Lão ước gì tao chết sớm đây mà Con dâu còn quan trọng hơn cả bà già này, cũng không sợ người ta nói lão không biết xấu hổ”
“Mẹ” Trương Lệ Nương nhíu mày, nghĩ mẹ mình đang nói sảng cái gì vậy, cũng không sợ người nghe được đoán mò “Cha là lo lắng cho đứa bé trong bụng chị dâu, hai anh chị ấy thật vất vả mới có con, cha tự nhiên là sốt ruột. Mẹ đừng nói lung tung, trong nhà đã đủ loạn rồi” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vu Hòe Hoa cũng hiểu được mình nói sai, nhưng hiện tại vừa tức lại vừa đau, bị con gái ngay miệng quở trách, cơn tức trong lòng liền không nhịn nổi, rít lên với Trương Lệ Nương: “Đứa con dâu chết dầm kia Tao là mẹ mày, mày lại nói tao như thế đấy hả? Có phải mày cũng ngóng tao chết phỏng? Tao mà chết thì mày cũng đừng mong sống tốt, tao chết mày phải giữ hiếu ba năm, đến lúc đó thì cũng thành gái lỡ thì Tao thương mày như đổ sông đổ bể”
Trương Lệ Nương tức đỏ cả mặt, vẫn nhẫn nhịn, mắt rưng rưng nước, lau một chút, bộ dáng hoa lê ngậm mưa điềm đạm đáng yêu.
“Mẹ, mẹ mắng con làm gì? Không phải con cũng sốt ruột sao? Mẹ bị thương thì đau trên người, nhưng con thì đau trong lòng Mẹ không có việc gì thì nói cái gì mà sống với chả chết, nếu mà mẹ có chuyện không hay, con cũng đi theo mẹ cho rồi, còn gả cho ai nữa”
Trương Lệ Nương vừa khóc như vậy, Trương Vũ Lang vào nhà thấy đau lòng, nói với Vu Hòe Hoa: “Mẹ, me thương em gái như thế, bình thường em nó cũng hiếu thảo với mẹ, hai người ồn ào cái gì chứ? Bên chỗ chị dâu còn chưa biết thế nào, hai người đừng gây thêm phiền nữa.”
Vu Hòe Hoa nhìn con gái khóc, cũng hối hận mắng cố, nói: “Thôi, đừng khóc, khóc hỏng mắt rồi về sau đừng hòng gả cho người trong sạch”
Trương Lệ Nương nghe lời lau nước mắt, hỏi Trương Vũ Lang: “Bên chị dâu thế nào? Em nghe hình như là thím hai qua?”
Trương Vũ Lang gật đầu nói: “Vừa qua, cũng không biết có giữ lại được…”
Trương Vũ Lang còn chưa nói xong, chợt nghe đến một tiếng gào khóc đau dứt ruột dứt gan, là của Tưởng Hồng Liên.
Ba người Vu Hòe Hoa liếc nhìn nhau, sắc mặt đều hơi đổi, nghe tiếng khóc thảm như vậy, không cần đoán cũng biết đứa bé kia chín phần là không giữ được. Vu Hòe Hoa mắng một tiếng đồ vô dụng, Trương Vũ Lang nghĩ anh cả mình lần này không được làm cha, Trương Lệ Nương cố gắng không để cho mình cau mày, nghĩ gần đây trong nhà thật sự là mọi việc không thuận, nếu cứ thế mãi cũng không biết có ảnh hưởng tới hôn sự của mình hay không.
Con của Tưởng Hồng Liên không giữ được, Trương Đại Ngưu thất vọng cực kỳ, nhưng nhìn đến con dâu khóc sắp ngất, lão cũng chỉ có thể an ủi vài câu, nói bọn họ vợ chồng còn trẻ, về sau rồi sẽ lại có con, sau đó bảo thầy thuốc Hoa kê thuốc, bồi bổ cho Tưởng Hồng Liên, nhất định không thể để lại bệnh căn.
Thầy thuốc Hoa nói: “Phải bồi bổ, nếu không chưa biết về sau còn có thể có mang nữa hay không, dù sao cái thai này có cũng không dễ”
Thầy thuốc Hoa nói xong liền bốc thuốc, nghĩ lần này có thể moi từ Trương gia không ít tiền, trong lòng rất sung sướng, cũng mặc kệ người bên ngoài nghĩ như thế nào.
Thím hai Trương nhìn Tưởng Hồng Liên sắc mặt trắng bệch, không chịu nổi mà nói: “Cháu dâu cả, cháu đừng sốt ruột, cứ tịnh dưỡng rồi về sau nhất định sẽ sinh được một thằng nhóc béo tròn”
Tưởng Hồng Liên giống được gọi hồn về, ánh mắt vốn đang ngơ ngác lập tức hung dữ hẳn lên, cô bước ngay xuống kháng, chân mềm nhũn ngã xuống đất, đẩy tay thím hai Trương định đỡ, cong vẹo mà chạy ra khỏi cửa, thẳng đến phòng của Vu Hòe Hoa, thấy Vu Hòe Hoa đang ngồi trên kháng, bên người một đôi trai gái vây quanh, trong lòng cô tựa như bị cây kéo đâm chọc đau đớn, nghĩ đều do mụ già này hại, đều là mụ ta hại mình mất con, dựa vào cái gì mà mụ ta có con trai con gái bên gối, con mình thì không còn nữa, về sau liệu có con được nữa hay không? Cô không cam lòng
Trương Lệ Nương nghe được thím hai cùng cha mình sốt ruột gọi Tưởng Hồng Liên, còn đang suy nghĩ xem lại có chuyện gì xảy ra thì đã thấy chị dâu chạy tới, vừa thấy ánh mắt của cô, Trương Lệ Nương liền bị doạ cho run rẩy, chân không tự chủ được mà dịch sang bên cạnh một bước.
Trương Vũ Lang có chút ngẩn người hỏi: “Chị dâu, sao chị lại ra đây? Vừa rồi nghe chị khóc…”
“Mày câm miệng cho tao”
Tưởng Hồng Liên quát to một tiếng, đánh về phía Vu Hòe Hoa trên kháng, một bàn tay dứt tóc Vu Hòe Hoa, một bàn tay dùng sức mà tát vào mặt mụ, miệng lớn tiếng chửi bậy: “Mụ già chết tiệt Tôi muốn giết bà Tôi phải giết bà”
Vu Hòe Hoa bị Tưởng Hồng Liên đẩy ngã, cảm thấy da đầu giống bị dứt ra, trên mặt càng đau tợn, mụ ú ớ kêu thảm, mắng Tưởng Hồng Liên lên cơn điên rồi, lại bảo con trai con gái mau gỡ Tưởng Hồng Liên ra.
Trương Lệ Nương cùng Trương Vũ Lang vội vàng tới kéo Tưởng Hồng Liên, nhưng Tưởng Hồng Liên cũng không biết có phải đang điên hay không, sức lực lớn vô cùng, không tài nào kéo ra được, lại khiến Vu Hòe Hoa càng bị dứt đau, gào ầm lên như quỷ khóc khiến người ta nhức óc. Sức bọn họ kéo lớn, thế là Vu Hòe Hoa tức lên, cũng không quản là ai với ai, cứ cào cho một phát. Mặt Trương Lệ Nương bị cào một cái, mới thấy đau đã bị doạ mà a một tiếng thét chói tai chạy sang bên.
Trương Vũ Lang vừa thấy thì tức giận, dùng sức nắm hai tay Tưởng Hồng Liên, muốn cho cô phải buông tay. Tưởng Hồng Liên bị túm lấy tay, liền dùng miệng cắn Trương Vũ Lang, cắn Trương Vũ Lang phải kêu thảm thiết. Cuối cùng vẫn là bọn thím hai Trương chạy tới, đồng thời kiềm giữ lấy Tưởng Hồng Liên.
Tưởng Hồng Liên bị bắt lấy, giãy dụa lớn tiếng kêu gào: “Buông, tôi phải giết mụ già chết bầm kia Tôi phải giết mụ Báo thù cho con tôi”
Vu Hòe Hoa nghe xong liền đứng lên đánh Tưởng Hồng Liên, mắng: “Con tiện phụ này Dám đánh mẹ chồng Tao phải bảo Đại Lang đánh chết mày”
Tưởng Hồng Liên há mồm hung hăng mà cắn tay Vu Hòe Hoa. Vu Hòe Hoa đau kêu thảm thiết, giọng như muốn xốc bay cả nóc nhà. Chờ Tưởng Hồng Liên bị người bóp quai hàm bắt há miệng, tay Vu Hòe Hoa được cứu ra, dấu răng rất sâu, rớm máu. Vu Hòe Hoa cũng đau sắp ngất, may mà thầy thuốc Hoa có tại đây, lại lập tức trị thương cho mụ.
Vu Hòe Hoa tất cả đều là ngoại thương, tuy rằng không đáng ngại đến tính mạng nhưng nhìn cũng rất thê thảm, tóc bị dứt đứt rất nhiều, trên mặt đều là vết máu, một tay thì không động đậy nổi.
Trương Lệ Nương biết mẹ mình không có việc gì rồi bắt đầu lo lắng cho mặt mình, mặt của cô cũng bị Tưởng Hồng Liên cào bị thương, vừa rồi cô nhân cơ hội đi soi gương, nhìn thấy mà run như cầy sấy. Cô bảo thầy thuốc Hoa xem cho mình, nghe thầy thuốc Hoa nói không biết có để lại sẹo không nữa, thiếu chút nữa đã phát khóc, trong lòng hận chết Tưởng Hồng Liên.
Trương Đại Ngưu cùng Trương Vũ Lang cũng bởi vì khả năng Trương Lệ Nương sẽ để lại sẹo mà sốt ruột, vội vàng nhờ thầy thuốc Hoa bốc thuốc, Trương Lệ Nương lớn lên xinh đẹp, bọn họ chỉ trông cô gả cao, tương lai trợ giúp cho cuộc sống người trong nhà. Giờ mà để lại sẹo gả không tốt, thế thì biết phải làm sao?
Thầy thuốc Hoa trong lòng sung sướng, nghĩ hôm nay thật đúng là moi được không ít tiền từ Trương gia, trên mặt hắn không hiện, trong lòng lại vui sướng mà bốc thuốc, nghĩ tốt nhất làm cho bọn họ khoẻ chậm một chút, nói không chừng càng kiếm được nhiều.
Thầy thuốc Hoa còn đang vui thì đã có người tới tìm hắn, hắn vừa nghe nói là Giang thiếu gia bị thương, lập tức dợm chân bước đi, đây chính là khách hàng lớn đó, nếu cứu được Giang thiếu gia thật, chẳng những có thể có được rất nhiều bạc, nói không chừng còn có thể nịnh bợ Giang gia, bằng hắn chữa cho một trăm Trương gia ấy chứ
Thầy thuốc Hoa mới vừa đi, Trương Văn Lang đã trở lại, gã trước vào phòng mình, vừa thấy Tưởng Hồng Liên bị trói, nhìn gã như muốn ăn tươi nuốt sống thì giật cả mình. Hỏi thím hai bên cạnh là có chuyện gì. Thím hai Trương kéo gã ra ngoài, đơn giản vắn tắt lại sự việc. Trương Văn Lang lập tức đen mặt, lại vừa đau vừa tức, đau chính là con mình không còn, tức là vì Tưởng Hồng Liên lại dám nổi điên đánh mẹ chồng, lại còn ngay mặt người ngoài Xem ra muốn dán miệng người ta đã chậm
Trương Lệ Nương bởi vì bị thương mặt buồn bực vô cùng, không quan tâm ra vẻ dịu dàng nữa, nghiêm mặt hỏi: “Cha Anh cả Chị dâu hôm nay nổi điên như vậy, rốt cuộc là vì sao? Dù sao cũng phải có lí do chứ”
Trương Vũ Lang cũng hết sức tức giận, mặt của gã cũng bị cào, từ nhỏ đến lớn còn không chưa bị đàn bà cào mặt bao giờ, thật sự là không thể nhịn được nữa.
Trương Đại Ngưu đen mặt nói: “Mẹ chúng mày đá cục đá làm trâu giật mình, con trâu kia đâm hai mẹ con, mẹ mày lại kéo chị dâu chúng mày ra che trước người Nếu không phải chị dâu chúng mày nhanh nhẹn thì không khéo mạng cũng mất”
Trương Lệ Nương cùng Trương Vũ Lang vừa nghe thì sửng sốt, cũng biết Tưởng Hồng Liên vì sao lại hận Vu Hòe Hoa như vậy.
Vu Hòe Hoa lúc này tỉnh, tức giận mà nói: “Tôi là mẹ chồng nó, nó không đỡ cho tôi thì đỡ cho ai? Lại dám hận tôi, con tiện nhân này Văn Lang mày bỏ nó đi Dù sao cũng không sinh được con, một con gà không đẻ được trứng, giữ lại làm cái gì?”
“Chị dâu.” Thím hai Trương lúc này nhỏ giọng mà nói chuyện, bà vừa qua, vẫn đứng đằng sau nghe chuyện, giờ mói mở miệng, “Vừa rồi cháu dâu cả bảo tôi tới nói cho mọi người, nói mọi người mà dám bỏ nó thì nó sẽ nói hết chuyện nhà ra cho người ngoài, cho thanh danh nhà này khó giữ.”
Vu Hòe Hoa vừa nghe lập tức liền mắng, mặt người nhà họ Trương ai cũng xệ xuống, nhưng mặc kệ thấy Tưởng Hồng Liên không tốt ra sao thì bọn họ cũng rõ ràng, đừng mong bỏ được Tưởng Hồng Liên, bởi vì cô biết không ít chuyện nhà này, vừa rồi cô lên cơn điên cũng đủ cho bọn họ mở rộng tầm mắt, chưa dám chọc phiền phức lần nữa.
Trương Văn Lang nghiêm mặt nói: “Trước không đề cập tới cái này, trước hết phải nghĩ xem bên Giang thiếu gia phải ăn nói ra sao đây Lần này làm bị thương Giang thiếu gia, nhà chúng ta săp gặp hạn rồi” gã đem chuyện Giang thiếu gia vì con trâu kia mà bị thương nói ra, Trương gia lại loạn lên, đây chính là chuyện lớn, nhà bọn họ không thể trêu vào người Giang gia đâu. Bọn họ nhắc tới việc đổ tội cho Quý Hòa, Trương Văn Lang lắc đầu, nói lại chuyện trên đồng, còn có những lời của trưởng thôn, đổ cho Quý Hòa là không được.
Vu Hòe Hoa trợn mắt, lại ngất đi.
Người Trương gia cũng không ai để ý, nhìn mụ mà thấy hơi hận, nghĩ cũng trách một đá kia của mụ, nếu mụ không đá bay cục đá, sao lại gặp đủ thứ chuyện thế này cơ chứ? Lúc này bọn họ còn không biết con trâu kia dẫm hết mạ nhà mình lẫn mạ nhà người khác, hơn nữa còn ngã vào ruộng nước sắp chết, chờ có người chạy đến nhà báo tin, Trương Đại Ngưu cũng lăn ra ngất xỉu.