- Trang chủ
- Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
- Chương 37: Nhị tiểu thư
Tác giả: Xuân Chí Thì Hoà
Miêu: beta-ed
Cái người vừa nói chuyện kia là một cô gái tuổi không lớn lắm, thoạt nhìn cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, mặt thoa phấn, trên đầu có cài một đóa hoa quyên đỏ au to bằng bàn tay, ba cái trâm vàng, lỗ tai đeo khuyên tai vàng nạm ngọc, trên cái tay đang chỉ vào người khác, có thể nhìn đến một cái vòng ngọc xanh biếc.
(hoa đỗ quyên
Quý Hòa giật giật khóe miệng, nghĩ người này ăn diện xa hoa như vậy, sao lại coi trọng mấy trang sức đơn giản mình mua cho Tiểu Dư, xem ra thẩm mỹ còn chưa đến mức không hợp lẽ thường. Chính là phẩm hạnh quá kém, cô ta coi mình là ai, dám mạnh miệng ra lệnh cho Tiểu Dư như vậy
“Bỏ tay cô xuống” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa nhíu mày nhìn về ngón tay vẫn chỉ vào bọn họ, hắn rất phản cảm bị người ta chỉ trỏ như vậy.
“Ta cứ không hạ đấy Cái tên chân đất nghèo kiết hủ lậu dựa vào cái gì mà dám nói chuyện hung dữ với ta như vậy Anh có biết ta là ai không?” Cô gái kia bị lời nói cùng ánh mắt của Quý Hòa doạ sợ, cô ta không nghĩ tới thiếu niên vừa nhìn đã biết là nông dân này dám nói thế với cô, đổi thành người khác đã sớm bị doạ cho cúi đầu run rẩy, sắc mặc trắng bệch làm theo lời cô ta nói rồi, sao tên này lại không giống? Hừ, nhất định là cái thứ ở sơn cùng thuỷ tận, căn bản là không biết người nào có thể chọc, người nào không
Quý Hòa sắc mặt bình thản nhìn cô ta, nghĩ hôm nay gặp phải kẻ không biết nói lý, cô gái vừa nhìn ăn diện là biết ngay trong nhà có tiền, chắc là ngày thường bị người nhà chiều hư mới có thể ngang ngược như vậy. Nếu như là bình thường, hắn cũng lười so đo với người khác, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn cũng không phải cậu trai trẻ ngông cuồng, lại hiểu sâu sắc đây là cổ đại, không phải thế giới hắn đã từng sống. Nhưng hôm nay hắn sẽ không thoái nhượng, hắn mua đồ cho người trong lòng, sao có thể chỉ vì một đứa con gái đe doạ vài câu vô lễ đã bị doạ?
“Tôi quản cô là ai? Có ai đã nói với cô là, bộ dáng cô chỉ tay vào mặt người khác rất xấu xí không. Cô vẫn nên hạ tay xuống đi, nếu không tôi không nhịn được nữa, lại phải ra tay đánh rơi nó xuống.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Anh dám nói ta xấu”
Cô gái kia tức đến nghiến răng nghiến lợi, thân là con gái thì để ý nhất là người khác nói mình xấu, huống chi là cô gái này ăn diện thành như vậy, vừa thấy là biết ngay rất yêu làm đẹp, nhưng cố tình diện mạo bình thường, cho nên càng thêm để ý cái nhìn của người khác đối với mình, bị một tên nông dân cô ta coi thường nói là xấu, làm sao có thể không nổi trận lôi đình?
“Tiểu Hồng Em đánh tên chân đất kia cho ta Xé nát cái miệng thối của hắn ra”
“Nhị tiểu thư ơi…” một cô bé đứng bên cạnh được gọi là Tiểu Hồng có chút khó xử, cô bé trông cũng chỉ mười một mười hai tuổi, gầy teo nho nhỏ, sao có thể đánh thắng nổi một người thanh niên, hơn nữa cô bé cũng không muốn đi đánh người ta.
“Con nha đầu chết tiệt kia Dám không nghe lời của ta, sớm biết thế đã không mang mày theo, ta nên mang Tiểu Thúy theo mói phải Cái đồ vô dụng” Nhị tiểu thư kia mắng một hồi rồi tát một bạt tai lên mặt Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng bụm mặt cúi đầu.
Quý Hòa nhăn mày, nói: “Cô cũng chỉ biết đánh nha hoàn quá thôi, động chút là kêu nha hoàn đánh người, thật sự là có gia giáo quá. Tôi đây một người nông dân cũng lười so đo với cô. Chưởng quầy, trả ông bạc, hai thứ trang sức phu lang nhà tôi đang đeo tôi lấy hết.”
Chưởng quầy có chút khó xử nhìn thoáng qua nhị tiểu thư kia, nhìn Quý Hòa để tiền lên quầy, không biết nên thu hay không, ông cũng không dám đắc tội nhị tiểu thư này.
Quý Hòa thấy biểu tình của chưởng quầy, nào còn không biết là có chuyện gì, nghĩ thầm rằng xem ra nhà nhị tiểu thư này có chút thế lực đây, không phải đặc biệt có tiền thì chính là trong nhà có thế.
Nhị tiểu thư đắc ý, nâng cằm nói: “Nhìn xem Chưởng quầy cũng không muốn bán cho các người, các người còn không tháo khuyên tai với trâm cài xuống? Có đeo nữa cũng không phải là của các người, ta nói của ta chính là của ta ”
Chưởng quầy cũng rất bất đắc dĩ, ông nhìn Quý Hòa xin lỗi nói: “Cậu trai, nếu không thì cậu đổi cái khác cho phu lang nhà cậu, chỗ này của tôi cũng không thiếu hình thức, rồi tôi bớt số lẻ cho cậu. Có được không? Nếu thiên kim của Vương chủ bạc thích hai thứ phu lang nhà cậu đeo, nhường lại cho cô ấy đi.”
Thiên kim của Vương chủ bạc?
Quý Hòa nghĩ thầm khó trách lại kiêu ngạo như vậy, bởi vì chuyện của Trương Tiểu Dư, hắn đã hiểu biết tình huống của Vương chủ bạc, tuy là một chủ bạc, chỉ dựa vào quan hệ cạp váy mà nói chuyện hết sức có trọng lượng trước mặt tri huyện. Ở huyện thành còn ngang ngược được huống chi là một trấn Bách Hoa bé nhỏ như thế này.
Trương Tiểu Dư nghe được ba chữ Vương chủ bạc thì hơi khẩn trương, cậu thiếu chút nữa đã bị đưa cho người kia, nhìn cô hai trước mặt này liền có thể tưởng tượng được mình mà vào cái chỗ kia sẽ phải chịu bao nhiêu tội. Cậu may mắn đồng thời cũng không muốn dây dưa gì tới người nhà này nữa, càng lo lắng Quý Hòa gặp phải phiền toái, cậu lại lôi kéo ống tay áo Quý Hòa.
Quý Hòa vừa rồi cũng cảm giác được Trương Tiểu Dư kéo hắn, hiện tại cảm thấy Trương Tiểu Dư dùng nhiều sức hơn, biết ngay là bởi vì nghe được tên Vương chủ bạc nên mới phản ứng lớn vậy, càng thêm chán ghét với cô gái trước mắt, muốn dọa bảo bối của hắn, thật sự là đáng giận. Hắn cũng không muốn làm cho Trương Tiểu Dư lo lắng, vươn tay nắm chặt tay cậu, dùng ánh mắt ý bảo không cần lo lắng sợ hãi.
Trương Tiểu Dư nói: “Nếu không chúng ta không mua nữa.”
Quý Hòa nhìn cặp mắt trong suốt lại ôn nhuận kia mềm mại nhìn mình, nghĩ vẫn là phu lang nhà mình nhu thuận đáng yêu, bảo bối nhu thuận đáng yêu như vậy sao có thể để em ấy chịu uất ức cho được? Nhưng hắn cũng quả thật không muốn tranh chấp với nhị tiểu thư kia, bởi vì Vương chủ bạc có quyền thế, hắn hiện tại đừng nói quyền thế, ngay cả tiền tài cũng không có. Chọc phiền toái cho bản thân thì không sao, nhưng liên lụy tới Trương Tiểu Dư thì không thể được. Giờ khắc này, quyết tâm kiếm tiền của hắn lại tăng thêm một phần, hắn nghĩ mình nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến mức có thể bảo vệ chính mình và phu lang của mình
“Sao có thể không mua chưa? Chúng ta phải mua cái tốt hơn.”
Quý Hòa tuy rằng lui một bước, nhưng không muốn nuốt cơn tức này, cũng không muốn Trương Tiểu Dư chịu tủi.
Nhị tiểu thư đắc ý hừ mũi một tiếng, nói với chưởng quầy: “Khuyên tai dạng đinh với cây trâm dạng khác mà ông vừa nói kia, còn không bán cho hết đi. Ta cho ông biết, hôm nay sau khi ta mua đồ, còn dư lại trong vòng nửa năm không cho bán ra Nếu để ta biết có người đeo đồ giống ta, ta sẽ sai người đến tìm ông tính sổ”
Chưởng quầy liên tục đáp ứng, nói: “Nhị tiểu thư còn muốn xem gì nữa không? Vào trong phòng xem đi, tôi đi kêu nữ tiểu nhị tiếp đón cô.”
Nhị tiểu thư cao ngạo gật đầu, nhìn thoáng qua Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, trong mắt toàn cái vẻ “hôm nay bỏ qua các người”, hừ một tiếng, cất bước đi.
Chưởng quầy thở phào, nói với Quý Hòa: “Cậu trai, cậu xem thứ khác đi, hình thức ở chỗ chúng tôi vẫn nhiều lắm, chỉ cần cậu chọn thì tôi sẽ giảm giá cho.”
Quý Hòa gật đầu, lại chọn cho Trương Tiểu Dư một đôi khuyên tai dạng đinh hình hoa mai cùng một cây trâm hoa mai, đều bằng vàng, Trương Tiểu Dư lớn lên đáng yêu, hai thứ này vừa đeo lên, giống y như vừa rồi, hình như càng thêm lịch sự tao nhã.
Quý Hòa vừa lòng gật đầu, nghĩ trang sức cũng phải nhìn người, phu lang nhà hắn đeo lên liền xinh đẹp, cái cô nhị tiểu thư vừa rồi mà đeo lên sẽ chỉ làm người ta cảm thấy chẳng ra sao.
Quý Hòa cũng không tin nhị tiểu thư kia sẽ tháo xuống cả đầu đầy trâm vàng trâm bạc để đeo đôi khuyên tai cùng cây trâm cài bé nhỏ đơn giản này, cái tính cô ta chắc là chịu không được ăn diện đơn giản, cũng không nhìn nổi trang sức hình thức đơn giản như vậy, đến lúc đó hoặc là tự nhìn không vừa mắt ném qua một bên, hoặc là chúng trở thành một phần tử trong cái đống vàng bạc trên đầu cô ta, khuyên tai cùng trâm cài ảm đảm cuối cùng cũng sẽ bởi vì bộ dáng giản dị mà bị cô ta vứt bỏ không để ý tới. Tóm lại nhất định cô ta phí bạc cũng chẳng được cái gì tốt, nội tâm sẽ còn vì mình đeo không đẹp bằng người ta càng càng giận, chọc tức thế mới tốt.
Quý Hòa lại hỏi có nhẫn hay không, chưởng quầy nói có, bảo tiểu nhị mang bọn họ đi xem.
Nhẫn ở đây đều là làm cho phụ nữ đeo, bên trên chạm hoa văn *** xảo hoặc là được khảm châu ngọc bảo thạch các màu. Tiểu nhị vừa nghe Quý Hòa muốn hai cái, hắn cùng phu lang mỗi người một cái, ánh mắt nhìn Quý Hòa có chút kỳ quái, nhưng y chỉ trông coi việc bán đồ, khách mua đồ làm gì y không để ý.
Quý Hòa chọn hai cái nhẫn bạc, tuy rằng hình thức rất giống nhau, mặt trên chỉ chạm hoa văn đơn giản, hắn vẫn muốn. Bảo Trương Tiểu Dư chọn thêm một cái nhẫn vàng, Trương Tiểu Dư chết sống không chịu, Trương Tiểu Dư cảm thấy hôm nay thật sự đã tiêu quá nhiều tiền rồi, cậu vẫn muốn tiết kiệm sống qua ngày. Quý Hòa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lộ vẻ kiên trì thì cười cười không khuyên cậu nữa. Nghĩ về sau mình tự thiết kế, khi đó lại dùng vàng.
Một lượng vàng bằng mười lượng bạc, hai chiếc nhẫn bạc cùng đôi khuyên tai vàng và cây trâm vàng tính tổng, chưởng quầy lấy bốn lượng năm, đây là ông đã bớt số lẻ.
Trương Tiểu Dư có chút đau lòng, cái tráp cầm trong tay nắm thật chặt, chỉ sợ mất, đây chính là bốn lượng năm đó Người thôn Thanh Sơn một năm vất vả trồng hoa màu đến lúc thu hoạch trừ đi đủ thứ mà còn bốn lượng năm để tiêu xài đã sung sướng vô cùng Hắn cư nhiên lại tiêu nhiều tiền như vậy một lúc, thực là phá của
Chờ hai người đi ra khỏi cửa hàng, Quý Hòa nhìn Trương Tiểu Dư nhăn mày, biết ngay là cậu đang xót tiền, không khỏi có chút buồn cười.
“Lông mày em đã xoắn tít lại với nhau rồi kìa, còn nhăn nữa là thành nếp nhăn luôn đó. Mau hạ xuống.” Quý Hòa vươn một ngón tay ra xoa xoa ấn đường Trương Tiểu Dư, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
“Mấy cái này em sẽ cất kỹ, chờ về sau có chuyện cần dùng gấp thì chúng mình đổi thành tiền.”
Trương Tiểu Dư bị Quý Hòa ngay trên đường cái dùng ngón tay vuốt lên ấn đường, nhìn người đi đường để ý bọn họ, có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng thấy ngọt, nghĩ Quý Hòa đối tốt với mình, mình nhất định phải cất cho kỹ mấy thứ này. Nghĩ đến Trương Lệ Nương trước kia dỗ cha mẹ mua vàng bạc cho cô thì rất ngọt miệng, cậu nghiêm túc nói với Quý Hòa, cảm thấy sức nặng trong tay càng nặng thêm.
Quý Hòa nghĩ mình thật sự đã lấy về được một người đảm đang, nhưng hắn cảm thấy chỉ cần mình còn linh tuyền một ngày thì không đến nỗi phải khiến phu lang bán của cải lấy tiền, cho nên vuốt đầu cậu nói: “Không cần cất, cứ đeo lên, về sau anh sẽ mua càng nhiều thứ tốt cho em. Chồng em sẽ kiếm càng nhiều bạc cho em tiêu.”
Phu phu hai người nhìn nhau ngọt ngào mỉm cười, tâm tình xấu bị nhị tiểu thư điêu ngoa kia gây ra hoàn toàn ném ra sau đầu.
Điền Tiến Đa cùng Tráng Tử chờ đến hai người đến quán mì thì oán giận một hồi, nói bọn họ tới chậm quá, hỏi bọn họ đi làm gì.
Quý Hòa cũng không gạt, nói mang theo Trương Tiểu Dư tới tiệm trang sức.
Điền Tiến Đa cùng Tráng Tử đều cảm thấy Quý Hòa quá chiều phu lang, đồng thời lại cảm thấy Quý Hòa sống càng ngày càng tốt, hai người bọn họ đều là hào phóng, ngoại trừ hâm mộ cùng hơi chút ghen tị thì chính là vui thay cho Quý Hòa, không có ý xấu khác. Nhưng vẫn nhắc nhở Quý Hòa phải biết khiêm tốn, đừng làm cho người trong thôn đỏ mắt nhìn theo. Trước đó hắn chỉ mới bắt được nhiều thú hoang thôi đã khiến cho người ta đỏ mắt, huống chi là kiếm được càng nhiều tiền? Bọn họ lại ở ngoài thôn, nhà cửa cũng không an toàn.