- Trang chủ
- Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện
- Chương 87: 87: Là Chàng Sao Đã Mười Năm Rồi Chàng Thật Sự Trở Về Rồi Sao
Tác giả: Hậu Giản
Chỉ là khi Thẩm Thanh Đường chuẩn bị đi vào phạm vi nội viện, cậu lại đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh một cách vô cớ.
Do dự một chút, cậu lặng lẽ dừng lại, âm thầm truyền cho Tần Di một tin nhắn.
Sau đó, cậu mới tiếp tục từ từ di chuyển vào trong nội viện.
Không biết vì sao, Thẩm Thanh Đường luôn cảm thấy lần này mình có thể sẽ gặp phải điều gì đó mà cậu chưa từng thấy trước đây.
Gần đây, suy nghĩ và linh cảm của cậu không hiểu sao càng ngày càng mạnh, thậm chí cậu còn thường xuyên mơ thấy những giấc mơ rời rạc, những giấc mơ ấy chứa đựng rất nhiều nội dung kỳ lạ.
Nhưng tất cả đều quá rời rạc nên Thẩm Thanh Đường vừa tỉnh dậy đã quên ngay.
Trước đây, cậu cho rằng có lẽ gần đây có quá nhiều chuyện, quá mệt mỏi nên mới mơ thấy những hình ảnh rời rạc và đứt quãng ấy, nhưng bây giờ cậu chợt nhận ra, những giấc mơ đó, giống như những giấc mơ cậu từng mơ trước đây, rất có thể là những giấc mơ tiên tri.
Có lẽ bởi vì cậu sắp tiếp cận với cốt truyện chính trong nguyên tác, nên thiên đạo của thế giới này mới ảnh hưởng tới cậu như vậy.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Thẩm Thanh Đường càng thêm thận trọng.
Cậu phải tự bảo vệ chính mình.
·
Chồi non xanh mơn mởn cứ thế tiến dần vào trong sân, dưới màn đêm bao phủ không ai để ý tới.
Đột nhiên, chồi non nhỏ dừng lại.
Thẩm Thanh Đường đã cảm nhận được một sự dao động linh lực rất nhẹ nhưng cực kỳ quen thuộc.
Cậu đã chiến đấu với Lâm Cẩn Du, cho nên rất quen thuộc với linh lực hắn ta.
Đích xác là Lâm Cẩn Du rồi.
Lâm Cẩn Du thực sự còn sống và chạy trốn về Lâm gia.
Nhưng ngẫm lại cũng có thể hiểu được, rơi xuống vách núi cao như vậy, còn đang bị trọng thương, nhất định phải dùng tà pháp mới có thể khôi phục lại.
Lâm Cẩn Du ở trong Thanh Ngọc Kiếm Tông thân cô thế yếu, hiển nhiên không thể làm được chuyện này ở Thanh Ngọc Kiếm Tông, chỉ có Lâm gia mới là nơi quen thuộc nhất và an toàn nhất đối với hắn ta.
Nhưng Lâm Cẩn Du trở về thì cũng thôi đi, vậy mà hắn ta còn ra tay với Liễu Nhứ Lam.
Nghĩ đến đây, tim Thẩm Thanh Đường khẽ chùng xuống, trong vô thức toát ra một tia sát khí.
Nhưng nghĩ đến linh cảm trước đó của mình, Thẩm Thanh Đường cũng không vội xuất hiện mà đi theo phương hướng dao động linh lực của Lâm Cẩn Du, chậm rãi đến gần.
Cuối cùng, trong khu rừng sâu nhất ở nội viện, Thẩm Thanh Đường nhìn thấy một cái hồ nước sâu thẳm màu xanh biếc.
Đủ loại linh lực dâng trào trong hồ nước, có điều tất cả đều thuộc về linh thực vật.
Thẩm Thanh Đường chỉ cần liếc mắt nhìn liền ý thức được nước trong hồ sâu kỳ thực đều là chất lỏng của linh thực vật.
Hơi thở của Lâm Cẩn Du được giấu ở trong hồ nước, chắc chắn hắn ta đã mượn linh lực của những chất lỏng linh thực vật này để giúp hắn ta phục hồi.
Thẩm Thanh Đường hơi nhướng mày, vô thức mím môi.
Trên người Lâm Cẩn Du đã bắt đầu xuất hiện tà khí, linh lực cũng không còn thuần khiết như trước đây nữa.
Có lẽ, để nhanh chóng khôi phục linh lực, hắn ta buộc lòng phải sử dụng một số phương pháp cấp tốc nhưng có tác dụng phụ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường bình tĩnh duỗi dây leo ra, cuốn lấy một hòn đá nhỏ.
Nếu đã như vậy, cậu không cần phải tự mình xuất hiện, cứ để những người khác tìm tới đây đi——
Dây leo quấn lấy hòn đá, đang định ném về phía đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa, thì bỗng một trận gió mát thổi qua, hơi thở mát lạnh đột nhiên tràn ngập toàn bộ nội viện.
Tim Thẩm Thanh Đường như ngừng đập, cậu rút mạnh tay về, ép bản thân dừng lại hành động tiếp theo.
Sau đó, cậu lặng lẽ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cách đó không xa, một thân ảnh áo trắng lặng lẽ xuất hiện ở bìa rừng, đang đi về phía bên này.
Cung Minh Trạch!
Đồng tử của Thẩm Thanh Đường đột nhiên co rút lại, cậu cố hết sức nín thở.
Cung Minh Trạch thực sự đã đến đây, linh cảm của cậu không hề sai.
Chỉ là Cung Minh Trạch của ngày hôm nay khác với người mà Thẩm Thanh Đường nhìn thấy trước đó, anh ta mặc một bộ quần áo màu trắng rất đơn giản, không có hoa văn hoa lệ nào, thậm chí trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ gỗ gồ ghề.
Thẩm Thanh Đường: …
Nhìn thấy chiếc mặt nạ này, Thẩm Thanh Đường vô cớ cảm thấy khó chịu.
Nhưng Cung Minh Trạch đã đến, trước mặt chính là Lâm Cẩn Du.
Chẳng lẽ thực sự… không thể ngăn cản cốt truyện trong nguyên tác sao?
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường vẫn nín thở không phát ra âm thanh nào- cậu vẫn đang đánh cuộc.
Trong nguyên tác, khi Lâm Cẩn Du gặp Cung Minh Trạch, hắn ta là đệ tử tài năng số một của Thanh Ngọc Kiếm Tông, đã là tu sĩ kỳ Kim Đan, một Lâm Cẩn Du như thế khiến người ta phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng hiện tại đừng nói tới Kim Đan, ngay cả Trúc Cơ Lâm Cẩn Du cũng không phải, hơn nữa còn có mùi của tà tu nữa.
Liệu Cung Minh Trạch có thực sự yêu một Lâm Cẩn Du như vậy ngay từ cái nhìn đầu tiên không?
Thẩm Thanh Đường không tin.
Nhưng mà, trong nháy mắt, Cung Minh Trạch đã đi tới trước mặt ao nước xanh thẳm, y phục màu trắng chậm rãi tung bay trong gió, ánh trăng chiếu vào y phục màu trắng của anh ta, trong suốt trắng như tuyết, không hề hợp với khung cảnh quỷ dị ảm đạm ở xung quanh.
Thẩm Thanh Đường bất giác nín thở.
Lúc này, Cung Minh Trạch mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm vào hồ nước một lúc, trong tay áo đã tạo xong kiếm quyết.
Anh ta có ý định dùng một đòn phá hủy hồ nước và toàn bộ mọi thứ ở trong hồ.
Nhưng vì lý do nào đó, anh ta do dự trong giây lát.
Chỉ trong khoảnh khắc do dự này, một bóng người mảnh mai từ trong hồ sâu chậm rãi nổi lên.
Dưới ánh trăng, làn da tuyết trắng tỏa ra ánh sáng óng ả, nếu bỏ qua linh dịch màu xanh biếc đang tí tách nhỏ xuống trên đó, có thể coi là một cảnh đẹp.
Nhưng bây giờ, nó chỉ có thể được gọi là một bóng ma.
Kiếm quyết của Cung Minh Trạch đã vận sức chờ phát động, nhưng cố tình vào lúc này lại có một đôi mắt màu xanh lục bảo mở ra, một bàn tay thon dài trắng như tuyết nhẹ nhàng vươn ra.
Nó vu/ốt ve chiếc mặt nạ gỗ gồ ghề của Cung Minh Trạch.
“Là chàng sao, đã mười năm rồi, chàng thật sự trở về rồi sao?”
Giọng nói của Lâm Cẩn Du lúc này mềm mại và cảm động lòng người một cách khó hiểu.
Con ngươi lạnh lùng ẩn sau chiếc mặt nạ của Cung Minh Trạch lúc này đột nhiên co rút lại, mọi cử động của anh ta đều dừng lại vào giây phút này.
Lâm Cẩn Du vừa liếc nhìn đã thấy biểu tình của Cung Minh Trạch, trên môi hắn ta hiện lên một nụ cười quỷ dị, sau đó liền muốn đưa tay ra, lặng lẽ đặt tay lên vai Cung Minh Trạch ——
Khi Thẩm Thanh Đường nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của cậu là thấy kỳ lạ, quá kỳ lạ…
Ngay sau đó, thái dương của cậu vô cớ truyền đến một trận đau nhói, vô số hình ảnh rải rác điên cuồng tràn vào trong đầu cậu, kịch liệt đau đớn cùng hình ảnh lóe lên làm cậu thiếu chút nữa nôn khan.
Chính những dao động cảm xúc mạnh mẽ như vậy đã khiến Thẩm Thanh Đường không kiểm soát được biến thành cơ thể ban đầu của mình.
Cung Minh Trạch cũng đột nhiên tỉnh táo lại vào lúc này, ngẩng mạnh đầu lên nhìn sang bên đây.
Lúc Thẩm Thanh Đường nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của Cung Minh Trạch, trong lòng nhất thời thắt lại, sau đó cố nén cơn đau ở thái dương, nhảy người lên, cố hết sức truyền âm thanh ra bên ngoài: “Điện hạ bị tà tu tập kích! Mau hộ giá!”
Ngay khi giọng nói của Thẩm Thanh Đường vừa phát ra, gần như cùng lúc đó, có mấy luồng khí tức cường thế khủ/ng bố từ bên ngoài lao nhanh về phía bên này.
Thẩm Thanh Đường cũng định nhân cơ hội này phi thân chạy trốn.
Nhưng Cung Minh Trạch lúc này đã gần như tỉnh táo lại, ánh mắt anh ta như tia chớp, trong nháy mắt liền ra tay, kéo Thẩm Thanh Đường về phía anh ta.
Khí tràng của Cung Minh Trạch khai hỏa toàn bộ, khí tức như băng tuyết ập xuống khiến Thẩm Thanh Đường gần như ngạt thở.
Ngay lúc Thẩm Thanh Đường cảm nhận được sát khí trên người Cung Minh Trạch, cậu đột nhiên duỗi tay ra, cố hết sức nắm lấy lòng bàn tay Cung Minh Trạch, truyền linh khí mộc nhu hòa của mình vào trong người anh ta.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng đầy sát khí của Cung Minh Trạch, nói một cách rõ ràng và lạnh lùng: “Điện hạ, hãy cẩn thận đừng để tà tu mê hoặc.
”
Linh khí mộc nhẹ nhàng và tinh khiết được truyền vào lòng bàn tay của Cung Minh Trạch, lại khiến đôi mắt đầy sát khí của Cung Minh Trạch dần dần quay trở về sự lạnh lùng ban đầu.
Thẩm Thanh Đường lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm – may mắn thay, thuật quyến rũ của Lâm Cẩn Du vẫn chưa đạt đến đỉnh cao.
Mà lúc này, những tu sĩ Nguyên Anh và Kim Đan nghe thấy tiếng cũng đã chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều ngây người.
Chỉ có mình Lâm Cẩn Du đang co ro ở một góc bên cạnh, vô cùng khó chịu và phẫn uất, hắn ta cắn răng, rụt rè muốn nhân cơ hội trốn xuống đáy hồ lần nữa.
Nhưng lần này, Thẩm Thanh Đường vẫn đang chú ý đến mọi thứ đã ra tay trước.
Dây leo màu xanh lục đột nhiên lao xuống nước, quấn lấy thân thể đang chuẩn bị lặng lẽ chui xuống hồ sâu của Lâm Cẩn Du, mạnh mẽ kéo hắn ta ra ngoài.
Lâm Cẩn Du không có sức phản kháng, nhất thời ngã xuống đất như một con cá chết, điên cuồng run rẩy.
“Vậy mà nơi này còn có một tà tu khác!”
Người đầu tiên phản ứng là một tu sĩ Nguyên Anh, trầm giọng nói.
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người tập trung vào Lâm Cẩn Du.
Lúc này, cơ thể của Lâm Cẩn Du là nửa người và nửa dây leo, trông cực kỳ đáng sợ, đã hoàn toàn không còn bầu không khí quyến rũ ướt át mà Cung Minh Trạch gặp phải khi lần đầu nhìn thấy một nửa người của hắn ta …
Lâm Cẩn Du rùng mình và cuộn tròn thành một quả cầu, lúc này, hắn ta thấp giọng cầu xin một cách đáng thương: “Ta không phải tà tu, ta là linh thực vật bị Lâm gia giam giữ ở đây… Bọn họ muốn lấy máu của ta để nuôi dưỡng người của bọn họ, ta là người vô tội.
”
Các tu sĩ Nguyên Anh sắc mặt kỳ quái, nhất thời không biết có nên tin hay không —— trên người Lâm Cẩn Du không có khí tức của con người, đích xác là linh thực vật, nhưng bộ dáng của Lâm Cẩn Du thật sự là.
.
.
“Vậy tại sao vừa rồi ngươi lại muốn mê hoặc điện hạ?” Thẩm Thanh Đường ánh mắt sắc bén rõ ràng, một câu liền chọc thủng lời nói của Lâm Cẩn Du.
Vẻ mặt Lâm Cẩn Du cứng đờ, sau đó thấp giọng nói: “Ta không có ý quyến rũ ai, ta chỉ… nhận ra anh ta.
”
Thẩm Thanh Đường bình tĩnh cau mày, còn muốn phản bác lại lời nói của Lâm Cẩn Du, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng lặng lẽ ném lên mặt mình.
Tim Thẩm Thanh Đường đập loạn một nhịp, cậu chậm rãi đảo mắt, bắt gặp đôi mắt đen sẫm lạnh giá của Cung Minh Trạch.
“Không cần hỏi người khác, ngươi còn chưa nói, ngươi tới đây làm gì?”
Cung Minh Trạch lạnh lùng hỏi vấn đề mà Thẩm Thanh Đường không muốn đối mặt nhất vào lúc này.
Sau một lúc im lặng, Thẩm Thanh Đường bình tĩnh muốn thả bàn tay của Cung Minh Trạch ra, nhưng Cung Minh Trạch đã dùng tay trái nắm lấy cổ tay cậu.
Thẩm Thanh Đường: …
“Chừng nào chưa tra ra chân tướng rõ ràng, ngươi và hắn ta đừng hòng rời đi.
” Giọng điệu của Cung Minh Trạch cực kỳ lãnh đạm.
Thẩm Thanh Đường mím môi, cảm thấy trên người Cung Minh Trạch có sát khí nhàn nhạt nhưng không quá bức người, ngược lại cũng không còn sợ hãi như trước.
Lúc này, cậu bình tĩnh nói: “Điện hạ muốn hỏi, ta đương nhiên biết gì nói đó, dù sao ta cũng không phải là tà tu.
”
Trái tim của Cung Minh Trạch đập lỡ một nhịp.
Lâm Cẩn Du nằm liệt trên mặt đất ở bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lúc này mới xông lên cầu xin: “Điện hạ! Mười năm trước chúng ta đã gặp nhau, người không nhớ sao? Trong con hẻm phía sau nhà ta! Chúng ta đã gặp nhau!”
Lúc này Cung Minh Trạch rốt cục cũng quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Cẩn Du đang nằm xụi lơ trên mặt đất, trần tru/ồng cơ thể như một con quái vật, nước mắt nước mũi tèm lem.
Một lát sau, đôi lông mày mảnh khảnh của anh ta cau lại có chút chán ghét, lạnh lùng nói: “Đem người đi trước đi.
”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, các tu sĩ khác lập tức túm lấy Lâm Cẩn Du lôi đi.
Để ngăn Lâm Cẩn Du nói thêm bất cứ lời đại nghịch bất đạo nào, họ cũng phong bế cả giọng nói của Lâm Cẩn Du.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thanh Đường bình tĩnh cong khóe môi.
Trái tim cậu bất giác thả lỏng đi không ít.
Lâm Cẩn Du vừa thảm hại và ngu xuẩn như vậy, hèn gì Cung Minh Trạch không thích hắn ta.
Nhưng đúng vào lúc này, Thẩm Thanh Đường cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình siết chặt một chút, sau đó lại thản nhiên buông ra.
Thẩm Thanh Đường đưa mắt nhìn qua, thấy Cung Minh Trạch trong nháy mắt đã lùi xa nửa thước, ánh mắt khẽ động, sau đó cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Cảm tạ điện hạ đã thấu hiểu.
”
“Sao ngươi lại tới đây?” Cung Minh Trạch lại hỏi, ánh mắt lạnh lùng.
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc rồi cười nhạt: “Ta và đạo lữ trở về thăm người thân, hay tin nhà của kẻ thù cũ bị tịch thu liền thuận tiện ghé qua xem thử, cười trên nỗi đau của người khác.
”
“Điện hạ cảm thấy, lời giải thích này có hợp lý không?”
Cung Minh Trạch: …
------oOo------