Tác giả: Nhục Bao Bất Cật Nhục
Đêm đã về khuya, lầu Hạnh Hoa yến hót oanh ca đàn sáo không ngớt. Mặc Tức đi ngược hướng đến ban công nơi Cố Mang đang ở, hắn cũng không sợ bị ai thấy, bởi vì áo choàng mà hắn khoác trên người được ông nội của Nhạc Thần Tình chế tạo từ lông chim Ẩn Tung (ẩn giấu tung tích). Tuy lông chim Ẩn Tung rời xác sẽ mất ngay hiệu lực, nhưng dù sao tổ tiên của nhà họ Nhạc cũng là đại tông sư luyện khí, thành công giữ lại được đặc tính của lông chim, áo choàng chế ra có hiệu lực ẩn thân ba lần.
Mặc Tức nhảy khỏi mái hiên cong vút, lẳng lặng đứng trước ban công muôn hoa đua nở.
Lúc này cửa gập tám cánh làm bằng trúc đang rộng mở, Cố Mang không có gọi Phi Thiên cô nương đàn tỳ bà trở vào, trong phòng chỉ có một mình y.
Cố Mang lấy tay chống má, nhắm mắt ngồi trước bàn.
Nhìn y tưởng đâu đã ngủ rồi, nhưng lại giống như vẫn còn rất tỉnh táo, hàng mi dài phe phẩy theo nhịp thở, khói thơm lượn lờ bốc lên từ lư hương bên tay Cố Mang, khiến cho ngũ quan của y trông dịu dàng đến lạ… Mặc Tức chăm chú ngắm nhìn Cố Mang từng tấc một, từ khóe mắt chân mày đến cằm và bờ môi, ánh nến chập chờn như con bướm màu cam đậu trên chóp mũi của Cố Mang.
Mặc Tức khoác áo choàng ẩn thân, ngưng thần nín thở bước đến gần Cố Mang, nhìn gương mặt quá đỗi quen thuộc này từ trên xuống dưới. Lúc này hắn bỗng dưng hiểu được rốt cuộc Mộ Dung Liên nghiện Phù Sinh Nhược Mộng nặng cỡ nào.
Thừa biết là tẩm độc, thừa biết là đừng nên đụng vào, thừa biết nó có thể ăn mòn ý chí và đục khoét gân cốt của mình, vậy mà vẫn cứ uống rượu độc giải khát ——
Thì ra cơn nghiện của hắn đối với Cố Mang, từ lâu đã ngấm tận xương tủy, nặng như thuốc phiện vậy.
“Cốc cốc.”
Bỗng nhiên, cánh cửa khép chặt bị gõ vang.
Mặc Tức và Cố Mang gần như cùng choàng tỉnh, Mặc Tức lùi lại một bước, Cố Mang thì đứng dậy đi mở cửa.
Mặc Tức cứ tưởng người gõ cửa lại là tiểu yêu nữ Phi Thiên (bay lên trời) Nhập Địa (chui xuống đất) linh tinh nào nữa, mà khi cửa mở ra, Cố Mang nghiêng người cho đối phương bước vào, Mặc Tức thấy người đến không phải là ca nữ gì, mà là một người mặc áo choàng đen giống mình.
Người nọ không dùng áo choàng ẩn thân, nhưng lại dùng một chiếc mặt nạ màu vàng che kín ngũ quan của mình, chỉ có thể đoán được người này hẳn là một nam tử từ thân hình cao lớn thẳng tắp của hắn.
Hắn ta là ai?
Vừa sinh lòng nghi ngờ, nam tử mặc áo choàng đã mở miệng. Giọng nói của hắn rõ ràng đã bị thuật biến âm bóp méo, nghe có vẻ trầm khàn lạ thường.
Nam tử hỏi: “Hôm nay có gì khác thường không?”
Cố Mang im lặng một lát rồi đáp: “Không có.”
“Vậy ư?” Nam tử mặc áo choàng tỏ vẻ đăm chiêu: “Không có ai tới tìm ngươi sao?”
Cố Mang vẫn đáp: “Không có.”
Thấy Cố Mang khăng khăng một mực, nam tử cũng không truy hỏi tiếp nữa. Hắn đặt một chiếc bọc vải trong tay lên bàn, nói: “Mang tới cho ngươi đấy, đi thay đi.”
Cố Mang vén một góc bọc vải, nhưng rồi nhanh chóng khép nó lại.
Y hỏi nam tử mặc áo choàng kia: “Vậy là ý gì?”
“Ngươi muốn đến nơi đó, dù sao cũng nên chuẩn bị.”
Đầu ngón tay của Cố Mang vẫn đặt bên bọc vải, nghe vậy thì bất chợt cứng người, ngón tay vô thức siết chặt bọc vải đó. Trạng thái này của y khiến cho Mặc Tức càng thêm khó hiểu, phải biết Cố Mang luôn là người bình chân như vại, trời sập xuống y cũng có thể xem như chăn mà đắp, vậy mà nam tử mặc áo choàng này chỉ cần nói một câu đã đủ làm Cố Mang biến sắc.
“Tình hình ở nơi đó, chỉ nói với ngươi sợ rằng ngươi không tin.” Nam tử mặc áo choàng nói: “Tối nay dẫn ngươi đi nhìn tận mắt. Mắt thấy mới là thật.”
Ánh nến ấm áp như thế cũng không thể sưởi được vẻ nhợt nhạt trên gương mặt của Cố Mang. Dường như Cố Mang đang đè nén một loại cảm xúc hết sức phức tạp, ngay cả làn môi cũng mất dần màu máu. Y rũ mi mắt, bả vai run rẩy, cuối cùng cầm lấy bọc vải kia, xoay người đi ra sau bình phong.
Chờ Cố Mang trở ra từ sau bình phong, không ngờ y lại thay một bộ đồ giống hệt nam tử mặc áo choàng đen kia, áo choàng thêu hoa văn sấm mây màu vàng nhạt che kín thân hình của y từ đầu đến chân, Cố Mang nói: “Đi thôi.”
Hai người một trước một sau rời khỏi Di Phương các, Mặc Tức cũng một mực theo sau bọn họ. Thanh lâu này là nơi vàng thau hỗn tạp nhất, tú bà lẫn cô nương đều khắc ghi ba chữ “bớt” trong lòng, tức là bớt nhìn bớt nghe bớt hỏi. Bởi vậy hai vị nam tử ăn mặc nổi bật đi qua hành lang của hoa lâu, đám thị nữ cũng không hề tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ tự cúi đầu hành lễ, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim để mặc bọn họ đi.
Dọc đường đi, Cố Mang và người áo đen không nói năng gì, quan hệ có vẻ không thân thiết lắm. Người áo đen đi phía trước, Cố Mang vẫn im lặng theo sau…
Người áo đen này nhìn không ra thân pháp, khí tức trên người cũng được che giấu một cách hoàn hảo. Trong tình huống không để lộ thân phận của mình, Mặc Tức không thể thăm dò thêm nhiều dòng linh lực liên quan đến hắn ta, vì thế chỉ đành một mực đi theo, để xem rốt cuộc bọn họ muốn đi đâu.
Đi tầm một nén nhang, phương hướng dần dần rõ ràng, nhưng nỗi ngờ vực trong lòng Mặc Tức càng sâu thêm ——
Đây là… hướng lên núi Chiến Hồn?
Quả nhiên, cuối cùng bọn họ dừng ở chân núi Chiến Hồn.
Tám năm trước, cổng núi Chiến Hồn vẫn chưa thiết lập thị vệ canh giữ, nhưng vì trên đỉnh núi Chiến Hồn có bia mộ của các đời liệt sĩ ở Trọng Hoa, nhằm thể hiện sự kính cẩn trang nghiêm, trước cổng vẫn có một lớp kết giới vô hình, kết giới này có thể tẩy trừ hầu hết thuật pháp dịch dung và ẩn thân, điều này cũng có nghĩa là Mặc Tức chỉ có thể theo dõi đến đây thôi.
Cố Mang tháo mũ áo choàng, ngửa đầu nhìn đường đá quanh co uốn lượn kia, tùng trúc ở hai bên lay động, trăng sáng xuyên qua ngọn lá rọi lên mặt đường lát đá xanh cũ kỹ.
Người áo đen hỏi: “Sao thế?”
Cố Mang nói: “Nghĩ đến việc rất nhanh thôi ta sẽ phải rời khỏi nơi này, trên tay nhuốm máu của binh sĩ Trọng Hoa, ta…”
Y không nói tiếp nữa, Mặc Tức chỉ thấy cõi lòng chợt quặn thắt.
Trước đó hai người họ gặp nhau, quả nhiên Cố Mang đang gạt hắn. Lúc này Cố Mang thật sự đã quyết định phản quốc. Lúc này Cố Mang thật sự đã lường trước mai này tay mình sẽ nhuốm máu của chiến hữu ngày xưa.
Cố Mang…
Cố Mang…
Rốt cuộc huynh vì cái gì chứ? Rốt cuộc người áo đen bí ẩn đi bên huynh là ai?!!
Mặc Tức cố dằn xung động muốn xông lên tháo mặt nạ của người áo đen kia, dẫu cho xung động này đã thiêu đỏ đôi mắt của hắn.
Hắn có một loại dự cảm, chỉ cần tháo mặt nạ của người này xuống, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng, rất nhiều bí ẩn sẽ được giải thích tường tận. Nhưng rồi manh mối cũng sẽ đứt đoạn tại đó, hắn không thể biết được nhiều hơn, nếu vậy chắc chắn là mất nhiều hơn được.
Hầu kết trượt lên trượt xuống, Mặc Tức kiềm chế xao động trong lòng mình, sau đó hắn nghe người áo đen nói:
“Thế cục hiện giờ của Trọng Hoa chính là như thế. Sau thất bại trên núi Phượng Minh, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy rồi, ngươi và đội quân của ngươi thất thế, chỉ có bỏ đá xuống giếng chứ chẳng có đưa than ngày tuyết.” Dường như nhìn ra được Cố Mang muốn phản bác, người áo đen bèn giơ tay: “Ngươi khỏi cần nói với ta nếu Hi Hòa quân ở đây, hắn sẽ ủng hộ ngươi. Hắn ủng hộ ngươi cũng vô dụng, ngươi là người thông minh, ắt hẳn ngươi rất rõ ràng, Trọng Hoa vẫn luôn do quyền quý nắm quyền, với sức của một mình ngươi không thể thay đổi được gì cả.”
Trong đầu Mặc Tức loạn cào cào, rõ ràng người này đang xúi giục Cố Mang làm phản, nói với Cố Mang rằng thế cục của Trọng Hoa như vậy, ngoại trừ Hi Hòa không ai ủng hộ ngươi…
Người nước Liệu?
Không. Không thể nào.
Người nước Liệu nào có thể thoải mái đi lại ở Trọng Hoa như chốn không người thế này?
Người nước Liệu nào có thể bình thản đứng trước mặt Cố Mang mà không khơi dậy sự bài xích và phản cảm cùng cực của Cố Mang?
Trừ phi…
Trừ phi so với Trọng Hoa, bản thân Cố Mang tin tưởng người áo đen trước mắt hơn. Nhưng sự tin tưởng này sao có thể thành lập trong mười ngày nửa năm và đôi câu vài lời? Chẳng lẽ Cố Mang đã qua lại với thám tử nước Liệu nào đó từ sớm rồi sao? Điều này sao có thể?!
Người áo đen nói: “Chuyện đến bước này, nước cờ phản quốc kia, ngươi đã hạ xuống không thể rút lại nữa.”
Cổ họng của Mặc Tức quả thật có máu trào lên.
Chẳng qua chỉ là một ngày ngắn ngủi, một ngày ngắn ngủi trước khi Cố Mang làm phản vào tám năm trước, không ngờ lại có nhiều chuyện bị gió cát của tháng năm vùi lấp như thế —— Sự lạnh lùng vô tình của Quân thượng, sự khăng khăng cố chấp của Lục Triển Tinh, tâm sự nặng nề của Cố Mang, và cả nam tử áo đen… thẳng tay đẩy Cố Mang xuống con đường địa ngục.
Cố Mang nghe lọt từng câu từng chữ của người áo đen, nhưng không đáp tiếng nào.
Gió đêm thổi càng lúc càng mạnh, tà áo và ống tay áo rộng như hoa tàn rơi rụng bị cuốn bay. Giữa đêm giá buốt này, dường như Cố Mang cảm thấy lạnh, ngón tay cuộn lại toan giấu vào trong áo. Đúng ngay lúc đó, người áo đen lại thò vài ngón thon dài ra khỏi tay áo đen, nắm lấy bàn tay của Cố Mang.
Bị động tác này kích thích không chỉ có Mặc Tức, Cố Mang cũng quay phắt đầu lại, đôi mắt nâu đen sửng sốt nhìn đối phương, muốn giãy ra nhưng cuối cùng lại thôi.
Người áo đen trầm giọng nói: “Cố soái, muốn mở một con đường, không có đôi tay nào không nhuốm máu.” Nói đoạn, hắn ta rũ mi quan sát ngón tay của Cố Mang.
“Thế lực của giới quyền quý ở Trọng Hoa, ngươi cũng hiểu rõ rồi. Ngươi là người thông minh, chuyện khác không cần phải nói nhiều, ngươi lên núi đến nơi đó xem đi.” Người áo đen ngừng một lát rồi nói tiếp: “Hy vọng sau khi xem rồi, ngươi sẽ hiểu được cái gì đáng tin, cái gì không đáng tin, cái gì đáng giá, cái gì lại không đáng.”
Cố Mang bỗng dưng nhắm mắt lại, gió đêm thổi vù vù hất tung vạt áo choàng của y.
Giữa đêm quạnh vắng này, Mặc Tức thật sự hy vọng Cố Mang có thể thề thốt phủ nhận, có thể đẩy người áo đen này ra, có thể nói một câu ta không muốn làm phản —— dù chỉ là một câu “cho ta suy nghĩ lại” cũng được.
Thế nhưng Cố Mang không nói gì hết.
Trái tim của Mặc Tức cũng dần dần lạnh đi giữa sự im lặng đứt ruột đứt gan này.
Cố Mang nói: “Ta biết rồi, đi thôi.”
Sau khi bỏ lại câu này, Cố Mang băng qua kết giới trước cổng núi Chiến Hồn, áo bào phất phới như mây đen cuồn cuộn, không quay đầu lại đi thẳng lên trên núi.
Mặc Tức không biết bọn họ ở trên núi Chiến Hồn bao lâu, cả người hắn đã tê liệt hoàn toàn. Một ngày ở trong gương Thời Gian, bí mật tích tụ suốt tám năm cứ như đã mở hộp, đổ ập xuống người hắn chẳng khác gì tuyết lở. Người đàn ông xưa nay luôn sừng sững như núi tưởng đâu chuyện gì cũng gánh nổi buộc phải tựa lưng vào vách đá mới miễn cưỡng đứng thẳng được.
Có điều cho dù đứng như thế, máu vẫn không tuần hoàn lên nổi, trước mắt dần dần tối đen. Từng mẩu chuyện cũ nghiền nát xương cốt của hắn, chặt đứt gân cốt của hắn, cuối cùng hắn vẫn chậm rãi trượt xuống, khom người ngồi bên đường núi lát đá xanh, nâng đôi tay run rẩy che mặt mình.
Những việc cần phải tra rõ thật sự quá nhiều, trái lại còn khiến Mặc Tức rối như tơ vò. Huống hồ hắn phải máu lạnh vô tình và bàng quan cỡ nào mới giữ được một trái tim bình tĩnh trước những cú sốc như thế này?
Khi nắng mai ló dạng, Cố Mang mới rời núi Chiến Hồn với người áo đen kia, vẫn là người áo đen đi trước, Cố Mang theo phía sau.
Mặc Tức mệt mỏi ngước mắt lên, đáy mắt hằn tơ máu chẳng khác gì mạng nhện. Hắn đón nắng sớm lờ mờ, nhìn hai người càng đi càng tới gần, sau đó băng qua khỏi kết giới.
Bấy giờ suy nghĩ của Mặc Tức đang hỗn loạn tột độ, toàn thân cũng uể oải cùng cực, lúc này bảo thiên chi kiêu tử như hắn đọc một đoạn “Phục trú thiên kiếp chí” mà từ nhỏ hắn đã thuộc nằm lòng, có khi hắn cũng đọc không nổi.
Nhưng ngay trong trạng thái như thế, ngay giữa rạng đông mờ sương mù mây này, Mặc Tức vẫn nhìn Cố Mang một cái là nhận ra ——
Cố Mang đã khóc.
Cố Mang là nam tử hán mạnh mẽ kiên cường, nhưng linh hồn kiên cường chưa chắc chỉ được chứa bởi thể xác kiên cường. Cơ thể của Cố Mang rất mềm ấm, ánh mắt nhu hòa như hoa quỳnh trong đêm khuya, dễ dàng rơi lệ vì bi thương và kích thích, mà Mặc Tức đã từng thăm dò cơ thể của Cố Mang như thăm dò nội tâm của mình vậy, hắn đã khắc sâu trạng thái của Cố Mang ở mọi loại cảm xúc.
Nhìn thấy đuôi mắt mảnh dài của Cố Mang hoe đỏ, Mặc Tức biết ngay Cố Mang nhất định đã khóc rồi.
Cố Mang khóc vì cái gì? Vì ai mà khóc? Là vì không thể quay lại quá khứ, hay vì tương lai được ăn cả ngã về không?
Hai người đứng ở chân núi, người áo đen ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Thời gian không còn sớm, nếu còn không đi sẽ bị người phát hiện.”
“Phải.” Giọng của Cố Mang hơi ướt khàn, y nghiêm túc hành lễ với người áo đen một cái: “Những gì nên thấy, ta đã thấy cả rồi. Đa tạ tối nay đi cùng, vậy xin từ biệt tại đây.”
“Không cần đâu. Chính ngươi cũng… bảo trọng nhiều hơn.”
Chỉ trong chớp mắt, người áo đen đã dùng khinh công lướt đi, tốc độ nhanh đến mức không thể thấy rõ được, mới đó đã biến mất trong nắng sớm nhập nhèm. Cố Mang quay đầu nhìn núi Chiến Hồn khói mây lượn lờ lần cuối, sau đó siết chặt áo choàng đen phủ trên vai, như thể dưới áo choàng đang che giấu bí mật nào đó không thể cho ai biết. Y cúi đầu, thế rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Cố Mang đi rồi, Mặc Tức không cần ẩn thân nữa, hắn giải trừ pháp thuật, một mình lên núi Chiến Hồn. Hắn tìm kiếm dấu vết để lại trên núi, cuối cùng đến cấm địa Chiến Hồn.
Lúc trước Cố Mang từng nói với Mặc Tức, y cảm thấy cấm địa của núi Chiến Hồn “giống như đã từng quen”, vì vậy Mặc Tức cho rằng vừa rồi ắt hẳn bọn họ đã đến đó. Tuy nói cấm địa này do vương thất xây dựng, nhưng hiện tại nó vẫn chỉ là nguyên mẫu sơ khai, muốn phá bỏ kết giới không phải khó đến vậy.
Mặc Tức đứng ngoài cấm địa núi hoang, ngón tay phủ lên quang trận kết giới đang tuôn chảy.
Hắn cảm nhận được đây chỉ là một kết giới ngăn trở cấp cao bình thường, không giống kết giới vững như bàn thạch của tám năm sau, nhưng hiện giờ hắn đang ở trong gương, lại là khách không mời mà đến, pháp thuật lẫn linh lực đều suy yếu nghiêm trọng, thế nên cho dù trận pháp này không hoàn hảo, hắn cũng không thể phá nổi…
Ánh sáng từ kết giới của cấm địa trên núi Chiến Hồn đang tuôn chảy không ngừng, dường như đang chế nhạo du hồn đến từ tám năm sau.
——
“Thế cục hiện giờ của Trọng Hoa chính là như thế, với sức của một mình ngươi không thể thay đổi được gì cả.”
“Cố soái, muốn mở một con đường, không có đôi tay nào không nhuốm máu.”
“Thế lực của giới quyền quý ở Trọng Hoa, ngươi cũng hiểu rõ rồi.”
“Nước cờ phản quốc kia, ngươi đã hạ xuống không thể rút lại nữa…”
Rốt cuộc người áo đen là ai?
Hàm ý trong lời nói của người này chỉ đang bảo Cố Mang nhìn rõ thế cục lấy huyết thống làm đầu của Trọng Hoa, tập trung nhấn mạnh vào đó, câu chữ giống hệt binh sĩ bị nước Liệu xách động làm phản.
Nhưng Cố Mang thật sự đã cấu kết với người nước Liệu từ sớm như vậy sao?
Mà ngoại trừ suy đoán này, do cấm địa trên núi Chiến Hồn được vương thất xây dựng, biết đâu có quý tộc mang lập trường trái ngược thấy được thứ nào đó bên trong, biết được mưu tính của Quân thượng nên sinh lòng phản loạn, vì vậy mới dẫn Cố Mang đến chứng kiến tận mắt, để Cố Mang cảm thấy đau lòng, cảm thấy tuyệt vọng, quyết tâm cắt đứt quan hệ với vương tộc Trọng Hoa, mở con đường mới.
Nhưng điều này cũng có chỗ khó giải thích —— Tuy nói vương thất Trọng Hoa cũng ngấm ngầm xáo động, nhưng làm gì có quý tộc nào thật sự hy vọng triều cục huyết thống làm đầu bị phá vỡ…
(1) Triều cục: Thế cục triều đình.
Một loạt vấn đề như đấm vào khoang tim, Mặc Tức như lạc giữa sương mù, hắn lần mò dò dẫm, nhưng không thể nào tóm được chân tướng của sự việc.
Bí mật cách một đời này, cuối cùng hắn không biết được rồi. Điều duy nhất mà hắn tin chắc là, năm đó Cố Mang phản quốc quả nhiên không đơn giản như thế.
Mãi khi trở lại phủ Hi Hòa, Mặc Tức cũng chưa hoàn hồn lại.
Sương Thu bưng khay điểm tâm dè dặt đến gần: “Chủ thượng?”
“…”
“Chủ thượng, có phải tối qua ngài ngủ không ngon không?”
Mặc Tức không hé răng, hắn nghĩ thôi cũng biết tình trạng hiện giờ của mình khó coi và nực cười cỡ nào.
Sách cổ nói lọt vào gương Thời Gian sẽ cửu tử nhất sinh, Mặc Tức từng cảm thấy hoang đường, nhưng lúc này lại cảm thấy lời không sai chút nào. Không nói đến Cố Mang đã bị thôi miên hoàn toàn, ngay cả người bị kéo vào quá khứ chung với Cố Mang như hắn cũng không thoát khỏi số phận bị gương Thời Gian tra tấn.
Trong cuộc đời của một người, ít nhiều gì cũng sẽ có tiếc nuối, trong một vòng quay của sinh mệnh, bao giờ cũng che giấu đủ mọi điều bí mật.
Đối mặt với những tiếc nuối đó, người quay về quá khứ sẽ không muốn bù đắp lại sao?
Đối mặt với những bí mật đó, người đến từ tương lai làm sao không dao động cho được…
Người trở về năm tháng trong gương sẽ phát hiện có lẽ chỉ cần một lời nói sai hoặc một lần nghĩ sai, biển cả sẽ hóa thành nương dâu.
Hoặc biết đâu sẽ giống như hắn vậy, phát hiện rất nhiều “sự thật” mình tự cho là đúng, hóa ra chỉ là một lớp trang điểm đậm lè chẳng thể vụng về hơn, nhưng lại lừa hắn suốt tám năm, mà hắn lại chẳng thể tra rõ được sự thật.
Đầu đau như búa bổ, Mặc Tức tưởng chừng sắp bị nỗi khổ này ép điên.
Sương Thu nói: “Chủ thượng, ngài…”
Mặc Tức không kiểm soát được lực tay nắm chén trà, đột nhiên bóp mạnh một cái, chén sứ nguyên vẹn thế mà bị bóp thành mảnh vụn. Sương Thu hét toáng lên, mắt thấy máu tuôn ồ ạt từ lòng bàn tay bị cứa rách, chảy dài trên mu bàn tay trắng nhợt, nàng ta hốt hoảng nói: “Chủ, chủ thượng, để tôi giúp ngài ——”
“Ra ngoài.”
“Chủ thượng?”
Do tơ máu hằn chi chít, đôi mắt đen láy của Mặc Tức như được phủ bởi một ráng mây đỏ, hắn nhìn chằm chằm bàn tay chảy máu không ngừng của mình, khàn giọng nói: “Cút.”
Sương Thu không dám nhiều lời nữa, vội vàng dọn khay chén rồi lật đật chạy đi. Mặc Tức chẳng buồn lau vết máu trên tay mình, thậm chí hắn còn mong cảm giác đau đớn này có thể gọi về càng nhiều sự tỉnh táo của mình.
Hắn bức thiết cần được tỉnh táo.
Còn hai ngày nữa là Lục Triển Tinh bị xử trảm, hắn cảm thấy mình vẫn còn chống được, sẽ không vì nhất thời kích động mà nhiễu loạn quá khứ trong gương Thời Gian.
Hắn cũng hy vọng nhóm người Mộ Dung Sở Y đừng đánh bại Sơn Cao và cứu bọn họ ra khỏi gương quá mau.
Hiện thực đã đậy hòm chôn cất đoạn quá khứ này, hắn muốn nán lại ở tám năm trước thêm một lát ——
Cố Mang từng nói, chẳng sợ ngọn lửa sẽ đốt bốn chi trăm xương thành tro tàn, cũng phải thắp lên được ánh sáng.
Còn hắn thì sao, hắn không ấp ủ giấc mộng anh hùng như Cố Mang.
Nhưng mà, chẳng sợ đau đớn sẽ nghiền nát xương cốt và máu thịt của hắn, hắn cũng phải đào cho được sự thật.