- Trang chủ
- Ác Mã Ác Nhân Ky
- Chương 7
Tác giả: Hắc Bạch Kiếm Yêu (黑白剑妖)
Đệ đệ này của y như một dòng nước mát chứa đựng trong chén ngọc lưu ly, trong vắt tinh khôi, thanh khiết ngọt ngào, hỉ nộ ái ố đều phản chiếu rất rõ ràng, không đen tức là trắng, tính nết như một quả bóng da, càng dùng nhiều lực thì càng đàn hồi cao. Hắn chỉ biết một lòng nghe lời đại ca mình, khiến vị đại ca này cảm thấy khi dễ hắn rất vui. Chẳng trách sao mà Thẩm Lục Tửu lại thích bắt nạt hắn đến vậy.
Càng thích hắn thì càng muốn bắt nạt.
Nếu chọc cho hắn khóc thì lòng sẽ đau vô cùng, nhưng cũng sẽ ngọt ngào vô cùng.
Lý Tùng Ngân không khỏi nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua với Thẩm Lục Tửu.
—
Khi đó, Lý Tùng Ngân đã đi thẳng vào trọng tâm, bởi tất cả mọi người đều hiểu cả rồi, ta đây cũng không vòng vo. Mông của tiểu đệ nhà ta đâu phải thứ dễ dàng chiếm đoạt đến thế.
Thẩm Lục Tửu cũng rất thẳng thắn mà trả lời rằng – “Thỉnh trực tiếp ra giá đi!”
“Ta thích cùng với người hào sảng bàn việc làm ăn buôn bán. Kỳ thật ta cũng không cần nhiều lắm, chỉ cần phương thức phối huân hương trên người ngươi cùng với tam sắc ngự tửu của Hoa Tín sơn trang, Bạch tửu Lao Nguyệt, Hoàng tửu Lãm Cúc, Lục tửu Sấu Ngọc. Trừ bây nhiêu đó ra, ta còn muốn một loại Tử tửu[1].
“Hoa Tín sơn trang không có loại rượu nào màu tím cả.”
“Cho nên ngươi phải tạo ra một loại rượu mới, là màu tím. Ngươi phải vì Tiểu Ngũ nhà ta ủ ra loại rượu này. Ngày ngươi chưng cất được cũng là ngày ta mang Tiểu Ngũ hoàn toàn giao phó cho ngươi.”
Một lời đã định, giao dịch đạt thành.
Hai người hài lòng đứng dậy vỗ tay đồng ý, nói mấy câu đã đạt thành hiệp nghị, đem Lý Tùng Tử ra ngả giá.
“Ngươi đối với Tiểu Ngũ nhà ta có thật tâm hay không?” – Lý Tùng Ngân đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thẩm Lục Tửu chỉ im lặng.
“Năm Tiểu Ngũ mười hai tuổi từng bị một tên hái hoa dâm tặc hãm hại qua. Tuy rằng chúng ta đã cật lực bảo vệ nó, nhưng vẫn vô ý để tên dâm tặc kia trà trộn vào phủ. Tiểu Ngũ suýt chút nữa bị hắn làm nhục, nếu lúc ấy không kịp phát giác thì ngươi sẽ không thể thấy được một Lý Tùng Tử ngày nay. Thế là ta cố gắng bồi dưỡng thể chất nó trở thành miễn dịch với các loại dược, bởi vì sự tình này chắc chắn không chỉ phát sinh một lần mà thôi, có rất nhiều kẻ thèm khát đứa nhỏ này. Ngoài ra, ta còn âm thầm phái thêm hai ảnh vệ theo sát bảo vệ nó. Nó không biết đến sự tồn tại của họ, họ cũng không can thiệp vào hành động của nó.”
“Vậy chuyện trên thuyền hoa kia ngươi sớm đã biết?”
“Không, ta không biết. Bởi vì từ lúc ngươi bắt đầu dây dưa với Tiểu Ngũ, ta liền rút toàn bộ ảnh vệ đi.”
“Vì cái gì? Ngươi không sợ ta sẽ thương tổn hắn sao?”
“Ngươi có thể thương tổn nó sao?”
“Ngươi vì sao mà tự tin đến thế?”
“Trực giác! Trực giác của ta từ trước đến nay vô cùng chính xác.”
“Sao ta có cảm giác mình đã sập bẫy vậy?”
“Nếu ngươi muốn nghĩ vậy thì ta cũng vô phương. Nhưng, ngươi phải tin rằng ta không cho phép bất kỳ kẻ nào thương tổn đến đệ đệ, muội muội của ta. Lý gia chúng ta nhìn qua chẳng có gì, nhưng trên thực tế thì có của ăn của để, cũng có giao thiệp với vài người trên giang hồ. Huống hồ, Lý gia còn có một nơi hậu thuẫn lớn nhất trên thế gian này, không ai dám chọc vào. Cái được gọi là Hoa Tín sơn trang của ngươi, ta đây vốn không thèm để vào mắt.” – Đương gia của Lý phủ cười lạnh buông lời đe dọa – “Ta khuyên ngươi một câu, ở trên đời này, ta là người tuyệt đối không dễ trêu chọc đâu.”
—
“Tiểu Ngũ, hứa với Đại ca một việc!” – Lý Tùng Ngân đột nhiên cất lời.
“Hứa việc gì?”
“Mặc kệ là ngươi ghét Thẩm Lục Tửu đến đâu cũng không được dùng phương thức thương tổn chính mình để báo thù, cũng không được hận y.” – Lý Tùng Ngân xoa đầu đệ đệ – “Đại ca không hy vọng lòng ngươi sinh ra những thứ căm thù, cừu hận gì cả. Sống khoái hoạt mới là điều trọng yếu nhất của đời người. Có hiểu không?”
Cứ thế, Lý Tùng Tử vác theo hành trang, lấy danh nghĩa đại diện Lý gia đến Hoa Tín sơn trang bàn việc hợp tác, chẳng mang hầu cận nào theo, một mình cùng khắc tinh của hắn ra đi.
Thẩm Lục Tửu không để ý đến cái nhìn soi mói của người khác, kiên trì đòi hai người cùng cưỡi chung một con ngựa. Đáng thương thay cho chú ngựa kia, ngoại trừ việc gia tăng thêm trọng lượng còn phải chịu đựng việc hai kẻ đang nhún lên nhún xuống trên lưng mình không ngừng la hét cãi nhau ầm ĩ, ngẫu nhiên có lúc còn đấm đá vài cái nữa.
Lý Tùng Tử vốn không thể có chuyện hòa nhã với y, suốt dọc đường đi cứ gầm gừ, có lúc còn giả vờ ngây ngô để bày trò chọc tức, không để cho ngày yên lành trôi qua. Nhưng Thẩm đại công tử thoắt cái đã thay đổi, trở thành một tiên sinh tốt tính, thần sắc vui vẻ chịu đựng những trò đùa dai của hắn, không phát cáu lấy một lần, ăn nói thì ôn tồn hòa nhã, thậm chí còn tìm thấy lạc thú mới mẻ lúc hai người ở chung nữa.
Là một sự thú vị đến phát buồn nôn.
Y thích dùng những lời nói đến phát buồn nôn để trêu đùa Lý Tùng Tử, hơn nữa còn là ở những thời điểm rất đặc biệt, tỷ như lúc thấy trong chén trà vớt ra một con côn trùng đang nổi lềnh bềnh (mà ấy là con gián), liền làm vẻ cưng chiều mà cảm thán rằng:
“Ngươi là một tiểu ma nhân.”
Phụt!~~~ Lý Tùng Tử phun sạch trà ra.
Lúc tìm thấy trong y phục hoặc giày có kim khâu thì bảo:
“Ngươi là một đứa nhỏ phiền não.”
Phụt!~~~ Lý Tùng Tử cười sặc sụa.
Buổi tối trước khi đi ngủ, từ trong chăn bông chộp được một con chuột béo:
“Ngươi là đồ tiểu yêu tinh câu dẫn người khác.”
Phụt!~~~ Lý Tùng Tử phun sạch sữa ra.
Khụ, khách quan ngài đừng hiểu lầm là sữa gì bậy bạ nhé, là sữa dê mà Lý Tùng Tử nhà ta mỗi ngày trước khi đi ngủ phải uống ấy mà. Thẩm Lục Tửu biết rõ nếu hắn không uống thì ngủ không ngon, vậy nên đêm nào cũng mang đến một chén sữa dê nóng. Có thể nói làn da trắng trẻo mịn màng như thịt heo luộc của Tiểu Ngũ nhà chúng ta nhờ vậy mới có đó.
Cuối cùng, y tổng kết một câu rằng – “Ai nha, ta biết làm sao với ngươi mới tốt đây?”
Hừm, không biết làm sao thì cứ cầm nguyên chén trà có côn trùng mà uống đi, mặc y phục và giày có găm kim vào đi, cùng con chuột kia tương thân tương ái đồng sàng cộng chẩm là tốt nhất. Lý Tùng Tử sợ hãi xoa cánh tay đang nổi hết cả da gà của mình, trong lòng không kềm được tiếng mắng mỏ, chết bà cái thứ hùng lão tử nhà ngươi đi. Cái kiểu ăn nói ghê tởm vậy mà cũng nói ra được, khiến ta đến cả bữa ăn khuya hôm qua cũng phải ói ra sạch sẽ.
Thẩm Lục Tửu vẫn có thể duy trì nụ cười mỉm thản nhiên, không hề bị chính mình làm cho buồn nôn, da mặt sớm đã trăm tôi nghìn luyện đến mức dù dùng búa phang vào cũng không vỡ, dùng dùi đục vào cũng không thủng, so với tường đồng vách sắt còn rắn chắc hơn. Mỗi khi Lý Tùng Tử bị y chọc cho buồn nôn đến giơ tay giơ chân, da gà nổi đầy người thì y sẽ vui, chơi mãi chẳng chán, biến thành tâm ma của Lý Tùng Tử.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lý Ngũ gia quả thật đã bị Thắng Tuyết công tử thắng thế tuyệt đối. Cái gọi là đường ngay nẻo chính cao một thước, nhưng tâm ma tà đạo lại cao những một trượng, đại để chính là thế này đây. Nhưng loại tra tấn đầy buồn nôn này lại cũng có tư vị rất ngọt ngào, so với việc Lý Tùng Tử được ăn bánh đường thì còn ngọt hơn, đậm đà hơn nữa.
Nghiêm túc mà nói thì Thẩm Lục Tửu đã chiếu cố vô cùng tốt đến Lý tiểu đệ, không chỉ là che chở mà còn cho ăn no mặc ấm, muốn gì có nấy. Đến nỗi việc các vị chờ mong nhất là vào đêm sẽ có một cảnh ép buộc Lý Tùng Tử làm chuyện kia cũng không có. Y đã cố gắng kềm nén không thân mật tiếp xúc với hắn.
Ngày đầu tiên chỉ hôn lên trán và hai bên gò má hắn.
Ngày hôm sau hôn lên trán, hai bên gò má và thêm đôi môi.
Ngày thứ ba, hôn lên trán, hai bên gò má, đôi môi và cổ.
Ngày thứ tư, hôn lên trán, hai bên gò má, đôi môi, cổ và xương quai xanh.
Ngày thứ năm, hôn lên trán, hai bên gò má, đôi môi, cổ, xương quai xanh và ngực…
Mọi việc cứ thế tuần tự diễn ra, dùng phương pháp đun sôi ninh nhừ, mỗi một ngày qua đi, diện tích hôn càng được mở rộng ra thêm. Đến ngày thứ chín thì y đã hôn được toàn thân Lý Tùng Tử, ngoại trừ nơi dưới tiết khố kia.
Ngày thứ mười, lại tiếp tục lặp lại như thế.
Mỗi ngày khi hoàng hôn buông xuống, Lý Tùng Tử sẽ bắt đầu cảm thấy sợ hãi, vừa kháng cự vừa không kềm nổi lòng chờ mong, dường như hắn đã bị tư vị của thân thể kia hớp mất hồn rồi. Từng đêm, từng đêm trôi đi, cơ thể hắn từng phần, từng phần bị thiêu đốt, dày vò, khó chịu đến chết.
Mà mỗi ngày hắn đều giãy giụa phản kháng, nhưng mỗi ngày ấy đều bại dưới kỹ xảo cao thâm của Thẩm Lục Tửu, cuối cùng chỉ biết sa đọa trầm luân, những cái hôn môi ve vuốt cũng không đủ nữa. Khát vọng của hắn mỗi lúc mỗi nhiều, thậm chí còn chịu không nổi phải dung nhan đẫm lệ.
Lý Tùng Tử cảm thấy chính mình đang từng bước bị bức đến điên loạn.
Thẩm Lục Tửu đang đợi, kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho nhóc con kia chủ động cầu xin y. Đây chính là tâm tính thích chinh phục của một nam nhân tàn bạo.
“Cầu xin ta đi, chỉ cần ngươi cầu xin thì ta sẽ thỏa mãn ngươi, cho ngươi nếm thứ tư vị dục tiên dục tử.” –Mỗi đêm y đều âu yếm nỉ non bên tai tiểu tử kia, dùng những lời lẽ thô tục hạ lưu để khiêu khích. Nào là “Ngươi có còn nhớ rõ cảm giác lúc ta ở bên trong cơ thể ngươi không?”, hay là “Ta đã không ngừng đâm sâu vào nơi sâu nhất của ngươi.”, hoặc giả là “Ta nhớ rõ nơi ấy của ngươi nóng lên rất nhanh, hơn nữa vào thời điểm tiết tinh, dường như là muốn thít chặt lấy ta, tan lẫn vào ta. Tiểu tử kia, cầu xin ta, cầu xin ta lại tiến vào ngươi đi, cầu xin ta lại hung hăng ăn ngươi đi.”…
“Câm miệng! Ngươi đi chết đi!” – một Lý Tùng Tử trước nay chẳng hề kiên chí bền gan, vậy mà lần này lại rất kiên cường bất khuất, cố sống cố chết nghiến răng nghiến lợi, cho dù lệ vương đầy mặt cũng không mở miệng cầu xin, trong lòng cảm thấy hận đến tận xương thủy một tên mặt người dạ thú.
Nhìn Lý Tùng Tử hai mắt ngấn lệ thì Thẩm Lục Tửu vừa cảm thấy phấn khởi, vừa cảm thấy đau lòng. Y suýt chút nữa đã không thèm để ý đến hậu quả, cứ thế tách đôi chân kia ra, nhảy xổ vào nơi y đã ngày nhớ đêm mong đến mất cả hồn vía. May sao y vẫn còn đủ tỉnh táo mà tự kềm chế bản thân, đợi chờ hắn cầu xin mình.
Hai người cứ thế dùng ý chí co kéo đấu qua đấu lại, để xem là ai mở miệng nhận thua trước.
Lý Tùng Ngân từng hỏi y đối với Lý Tùng Tử có thật lòng thật dạ hay không.
Nói một cách thẳng thắn thì y quả đã từng mang ý định đùa bỡn ác ý trong đầu, chỉ muốn giáo huấn tên nhóc con lưu manh dám chọc giận y, cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng thôi. Nhưng càng bắt nạt, càng khi dễ thì lại càng nghiện, đồng thời cũng bị hấp dẫn một cách sâu sắc. Bề ngoài có vẻ là trêu cợt hắn, nhưng tận sâu bên trong cũng muốn yêu thương hắn, chở che hắn, để rồi sau đó nảy sinh ý định chọn hắn làm bạn đời trăm năm.
Y không dám mạnh dạn nói ra chữ “yêu” kia, bởi chữ này nặng tựa ngàn cân, huống hồ trong lòng y biết rất rõ Lý Tùng Tử không thích mình, thậm chí còn sợ hãi, chán ghét, thống hận mình. Nhưng biết sao bây giờ, phàm là thứ y muốn, thì cho dù gai nhọn đâm sâu vào tay cũng sẽ cầm cho thật chặt, tuyệt đối không buông tay.
Y phải có được Lý Tùng Tử.
Là yêu cũng được, đơn thuần vì dục vọng cũng được, bởi đây đều là chân tình của y, là ý trời đã định như thế.
Mãi cho đến ngày thứ mười hai.
Lúc chạng vạng, bọn họ đến một khách điếm ở nơi hoang sơn dã lĩnh trọ lại qua đêm.
Khách nhân tại nơi đó chỉ có hai người bọn họ. Bà chủ khách điếm đang bước vào lứa tuổi trung niên nhìn thấy hai vị khách như tiên nhân bước vào, ánh mắt nồng cháy như đôi ngọn lửa, nhiệt tình khoản đãi, còn vô tình kéo thấp cổ áo, để lộ ra đôi bầu nhũ hoa, khẽ khàng lắc hông đẩy mông. Mụ ta liên tục rót rượu mời Thẩm Lục Tửu, trong lúc tiếp đãi không ngừng tìm cơ hội đụng chạm vào người y, chỉ thiếu mỗi việc nhảy lên đùi y mà ngồi thôi.
“Khách quan, tiểu điếm của ta tọa tại vùng hoang sơn dã lĩnh, chẳng có món gì ngon mà chiêu đãi, chỉ đành xin ngài lượng thứ cho thôi.” – mụ vừa châm rượu vừa ngả ngớn, lại còn tỏ ra vô ý cọ đôi bầu ngực vào vai Thẩm Lục Tửu.
“Tại hạ nào dám!” – Thẩm Lục Tửu cũng không đẩy mụ ra, vẫn cư xử nhã nhặn lễ độ, đóng trọn vai diễn một công tử hoàn mỹ, phong độ đến mức khiến đầu óc mụ choáng váng.
Lý Tùng Tử trợn tròng mắt lên, đôi chân mày dựng thẳng đứng, cả người như thể bị giấm chua xộc vào, mắt chua, dạ dày chua, răng cũng chua, mà ăn cái gì vào cũng chua cả.
“Nhảm nhí, ngươi là cái đồ sắc lang, đồ cầm thú.” – bình giấm chua nhỏ hừ một tiếng, cười lạnh một hơi, món gì đưa vào miệng cũng cắn xé thành âm thanh. Hắn làm như thể bản thân có thù oán sâu nặng với thức ăn, tay cầm đôi đũa chọc thẳng vào con gà quay tội nghiệp trên bàn – “Hứ, ngươi dám thông gian với nữ nhân khác ư? Ta chọt ngươi chết, chọt ngươi chết.”
“Tiểu công tử thật là xinh đẹp quá đi!” – lão bản nương thấy hắn bộ dạng giận dỗi chẳng những không khó ưa, ngược lại còn rất đáng yêu, không kềm được muốn sờ mặt hắn.
“Ta không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện sờ mó.” – Lý Tùng Tử nhe răng định cắn tay mụ một cái.
“Ái chà, dữ ra phết nhỉ?” – lão bản nương vội rụt tay lại, cười khanh khách run rẩy cả người.
Thẩm Lục Tửu đưa mắt nhìn kẻ kia đang toát ra vị giấm chua thì không khỏi cười thầm, lòng thầm nghĩ ít nhất trong lòng nhóc con kia cũng có y.
“Tiểu công tử cũng uống một chút đi!” – lão bản nương rót một ly rượu cho Lý Tùng Tử.
“Ta không uống rượu.”
“A, không uống à? Không sao, dù sao thì tiểu công tử tuổi còn nhỏ, đợi lớn thêm một chút mới nếm tư vị của rượu và nữ nhân cũng không muộn mà.” – lão bản nương lại trêu tiểu bằng hữu.
Lý Tùng Tử hừ mũi, không cam lòng bèn khoe ra – “Hứ, rượu và nữ nhân ta sớm đã nếm qua hết rồi.”
“Ồ, vậy sao?” – lão bản nương liền vươn tới cọ bộ ngực vào người Lý Tùng Tử, cố tình câu dẫn – “Thế tiểu công tử cảm thấy tư vị của nữ nhân như thế nào?”
Ánh mắt Thẩm Lục Tửu thoáng chốc trở nên buồn bã.
Lý Tùng Tử vốn định mạnh tay đẩy mụ ra, nhưng rồi linh quang chợt lóe, cố ý nghinh mặt toét miệng cười, đùa bỡn lại – “Đại tỷ hôn ta một cái thì ta khắc biết tư vị của nữ nhân thế nào thôi mà.”
Lão bản nương vừa cười vừa mở cờ trong bụng, quyết chí mở to cái mỏ đỏ chót định hôn hắn thì đột nhiên lại té ngã chổng vó, mà lại chẳng biết là kẻ nào ra tay đẩy mình.
“Vị đại tỷ này, tỷ không sao chứ?” – Thẩm Lục Tửu cố ý quan tâm hỏi han, còn kẻ có ý đồ là Lý Tùng Tử cũng kêu to đại tỷ này nọ, ra vẻ rất lo lắng.
Lão bản nương xấu hổ, vội vàng đứng lên, cười gượng gạo bảo rằng – “Không việc gì, là ta ngồi không vững thôi.”
Nói cách khác, ấy là Thẩm Lục Tửu ra tay nhanh quá nên người ngoài không nhìn thấy động tác của y ra sao cả.
“Thỉnh tỷ thay bọn ta an bài một gian phòng hảo hạng, chuẩn bị cả nước ấm nữa.” – Thẩm Lục Tửu nói.
“Ta có thể an bài hai gian phòng kia mà.”
“Một gian là đủ rồi. Đã gây phiền toái cho đại tỷ.”
Lão bản nương gương mặt thoáng chốc trở nên méo mó, coi như cũng thức thời, im lặng bỏ đi.
“Hứ, đừng tưởng là ta không biết mới rồi là thủ đoạn của ngươi.” – Lý Tùng Tử bĩu môi.
“Sao vậy? Nhớ tư vị nữ nhân rồi ư?” – một mùa chua loét ở đâu xộc thẳng lên, mà hình như người ủ giấm cũng đã thay đổi rồi.
“Ta là một nam nhân bình thường, đương nhiên phải tưởng nhớ tư vị nữ nhân rồi.”
Thẩm Lục Tửu cười lạnh không thành tiếng, lòng thầm nghĩ đêm nay sẽ cho ngươi biến thành một nam nhân không bình thường, từ nay về sau chỉ có thể tưởng nhớ tư vị của nam nhân thôi. Mà đương nhiên, nam nhân ấy cũng chỉ có thể là một mình Thẩm Lục Tửu ta mà thôi.
Sau khi dùng bữa, hai người về phòng nghỉ ngơi tắm rửa. Lão bản nương biết ý còn rải đầy hoa vào bồn nước, hương thơm tỏa ra nồng nặc.
Từ sau khi rời kinh, mỗi ngày Thẩm Lục Tửu đều kiên trì cùng tắm chung một bồn với Lý Tùng Tử. Lý Tùng Tử nhiều lần kháng nghị bất thành, chỉ có thể không cam lòng ngồi quay lưng giữa hai chân y, để y chà lưng xoa bóp giúp mình. Lúc mới bắt đầu thì thấy không tự nhiên, nhưng thật ra thì thoải mái quá chừng. Thẩm Lục Tửu thích giúp hắn tắm rửa, bởi lẽ trừ việc có cơ hội sờ sờ mó mó thì càng được hưởng thụ cảm giác ấm áp thân thiết, nhìn nhóc con kia ngoan ngoãn để y chà xát, thoải mái thả lỏng toàn thân, hai mắt lim dim như mèo con, cực kỳ đáng yêu.
Mà chẳng hiểu vì sao hôm nay cả hai đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Lý Tùng Tử ngâm mình một lúc đầu đã ngoẹo sang một bên, ngáy khò khò.
Thẩm Lục Tửu thấy thế bèn ôm hắn bước ra, lau khô mình, mặc y phục giúp hắn rồi cẩn thận đặt hắn lên giường. Lý Tùng Tửu đầu vừa giáp gối, không cần uống sữa nóng đã bắt đầu hà hiếp Chu Công. Thẩm Lục Tửu vốn tính toán đêm nay sẽ cho hắn một “món quà” đặc biệt, nhưng thấy hắn ngủ say, không đành lòng đánh thức hắn, bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, thế là ôm hắn đi vào giấc mộng, có việc gì sẽ tính sau.
Trong lúc y mơ mơ màng màng, trên người cảm giác được có ai đó đang vuốt ve cọ xát. Chà, đây là lần đầu tiên tiểu tử kia chủ động nhiệt tình như thế… Khoan đã, không đúng!
Y mở choàng mắt ra, tầm nhìn tuy chưa rõ ràng nhưng vẫn đủ để thấy người giở trò với y không phải nhóc con kia, mà là… lão bản nương.
“Cút ngay!” – y quát to, chợt phát hiện bản thân hoàn toàn vô lực.
“A, tỉnh rồi sao? Vậy cũng tốt! Nếu không thì lão nương ta đây phải cưỡng gian một con cá chết thì thật vô vị.” – mụ cười một cách dâm đãng rồi cưỡi lên lưng y.
Xem ra tình hình bây giờ chính là bọn họ bị hạ dược.
Thẩm Lục Tửu nhanh chóng nhớ lại trong thức ăn hoàn toàn không có vấn đề gì, chẳng lẽ là … – “Là nước tắm ư?”
“Thông minh lắm! Lão nương ta đây lần này không tiếc hao phí, hạ trong nước tắm ba loại dược vô sắc vô vị, Mông hãn dược, Nhuyễn cân tán và xuân dược, lại còn thêm hương hoa nữa. Cho dù ngươi là võ lâm cao thủ thì cũng đừng hòng phát hiện ra.”
Lại là xuân dược, lại đụng phải xuân dược nữa rồi.
Vùng Đông Bắc có ba vật quý giá, ấy là nhân sâm, điêu bì, ô lạp thảo[2], mà võ lâm thì có ba thứ không, không có mắt, không có tình, không biết hổ thẹn, hay còn gọi là đao kiếm không có mắt, cổ độc không có tình, xuân dược không biết hổ thẹn.
Cái gọi là lang thang chốn giang hồ chẳng phải chỉ là đao quang kiếm ảnh bay đầy trời, độc dược xuân dược phủ đầy nơi đấy sao?
Mà những loại xuân dược cực kỳ lợi hại như Hợp hoan tán hay Hàm tiếu bán bộ điên thì có được dễ như ăn kẹo ấy. Ai cần chỉ việc đến hiệu thuốc nói với chưởng quầy rằng mình cần một cân độc dược, hai cân xuân dược thôi. Chưởng quầy sẽ ngay lập tực gói ghém thật cẩn thận, thuận tiện bán thêm cho ngươi một bản hướng dẫn sử dụng, mà nếu có thêm mười gian tiền thì sẽ tặng kèm một ít giải dược độc nhất vô nhị, tặng hết thì thôi, tuyệt không chế nữa.
Mà đặc biệt xuân dược ở trong chốn giang hồ được xưng tụng là đứng đầu trong mười loại ám khí, dù là uống nước hay ăn cơm, chỉ cần sờ một cái hay hắt hơi đều có thể bí mật ám toán. Cũng bởi thế mà từng có một nhân sỹ võ lâm bình luận rằng:
“Một đại hiệp chưa từng trúng xuân dược thì không thể gọi là một đại hiệp chân chính được.” (là hù dọa đấy, không có đâu).
Nhìn chung từ xưa đến nay, từ trong nước đến ngoài nước, phàm là người bị hạ xuân dược, nếu không phải từ quân tử biến thành cầm thú thì cũng từ nam tử hán biến thành tiểu mỹ nhân, nếu không phải hóa thành một cầm thú nhỏ chịu bị thượng thì cũng là tiểu mỹ nhân hóa ra dâm ma, cùng lắm cũng là tiểu thụ trở nên mãnh liệt hơn, quỷ súc càng hung tàn. Nói chung là tính tình đại biến, hết thảy mọi thứ đều sụp đổ như thiên kinh địa nghĩa.
Bởi thế, xuân dược rất là tốt!
Thứ vật dụng này tuy là đồ bỉ ổi nhất trong số các thứ đồ bỉ ổi, nhưng quả thật dù cho là trong cuộc sống đời thường hay bọn giang hồ chuẩn bị kéo nhau đi ức hiếp người lương thiện, mặc kệ ngươi nghĩ là xúc tiến tình cảm, gia tăng tình thú, hoặc chỉ là vì muốn gian dâm hay bắt người cướp của, thì xuân dược đều phát huy được tác dụng, vừa dễ dùng vừa có hiệu quả cao, xem như là một món “lễ vật” cực kỳ tốt.
Nói đi cũng phải nói lại, Thắng Tuyết công tử lần này bị hạ xuân dược một cách đơn giản như thế tuyệt đối là chuyện vô cùng nhục nhã. Nếu để cho ba người còn lại trong “Tuyệt trần tứ đại công tử” biết được, khẳng định y sẽ bị chê cười cả đời.
“Tuy thứ xuân dược này chẳng phải thứ hảo hạng gì, nhưng ai ngờ đâu ngươi lại thức tỉnh nhanh vậy chứ, quả không hổ là Thắng Tuyết công tử nhỉ?” – lão bản nương cởi bỏ y phục của y, tay cầm lấy vật nhỏ đang chịu kích thích của xuân dược mà bảo rằng – “Ngươi tuy rằng toàn thân vô lực, nhưng thứ này cũng ngóc đầu dậy nào có kém ai. Chà, thứ vật nhỏ này quả là trân phẩm hiếm thấy, lão nương ta đây phải tận lực hưởng thụ rồi.”
“Chà, mụ khen nhầm rồi. Nếu mụ muốn có một đêm phong lưu thì cần gì dụng nhiều tâm tư đến thế, chỉ cần nói một tiếng, tại hạ tất sẽ tận tâm tận lực cùng mụ mây mưa hoan hảo mà.” – Thẩm Lục Tửu không kinh cũng chẳng hoảng, không giận cũng chẳng hờn, khóe môi vẽ nên một nụ cười mỉm chết người, thanh âm trầm thấp ma mị – “Giải dược cho ta, ta sẽ cho mụ biết thế nào là nhân gian cực lạc.”
Lão bản nương thèm khát đến chảy cả dãi, nhưng dù mụ có mê đắm nam sắc đến mấy cũng không ngu ngốc tin lời y nói, bèn đáp rằng – “Ai da, xem ra ngươi vẫn chưa rõ tình hình hiện giờ của mình là như thế nào. Thôi, đợi lão bản nương hưởng thụ ngươi xong sẽ giết người diệt khẩu. Tuy rằng đáng tiếc đấy, nhưng dù sao bọn ta cũng chả đánh lại võ lâm nhân sỹ như ngươi, chỉ có thể nén đau xót tiễn ngươi xuống làm con rể diêm vương thôi.”
Đúng là người tính không bằng trời tính, Thẩm đại hiệp lần này lật thuyền trong mương, quả thật sắp bị tiền gian hậu sát rồi. Thế này có tính là nhân quả báo ứng không?
“Còn tên nhóc con xinh đẹp này.” – lão bản nương liếc nhìn Lý Tùng Tử vẫn đang say giấc bên trong, mặt mày lộ vẻ gian ác – “Mang bán cho quan quán làm tiểu quan cầm chắc sẽ được một món hời to, nói không chừng còn có thể trở thành đầu bài đấy chứ. Đến lúc đó lão nương ta lại đi tìm, hưởng thụ hắn.”
Thẩm Lục Tửu không thèm nhiều lời nữa, đôi mắt lóe ra sát khí đằng đằng.
Y muốn giết con mụ này!
Lão bản nương cũng không nói nhảm thêm, bắt đầu hưởng thụ trân phẩm của Thẩm đại hiệp, mấy tiếng kêu dâm đãng từ từ bật ra.
Thẩm Lục Tửu không bài xích mụ ta, bởi trong quá khứ cũng từng trải qua khoái hoạt với nữ nhân rồi. Nhưng lúc này đây y chỉ cảm thấy ghê tởm, âm thầm vận khí giải trừ dược tính trong cơ thể mình.
Lý Tùng Tử ở bên cạnh đột nhiên trở mình, nhíu mày, xoay lại mở to mắt rồi mắng – “Nửa đêm nửa hôm mà còn làm ba cái trò bẩn thỉu không để cho ta ngủ. Còn không mau câm miệng lại cho ta.”
Á! Đang là lúc cao trào mà!
Lý Tùng Tử nhìn sững, cả người chợt đông cứng lại.
Ba người sáu con mắt, ngươi trừng ta, ta dò xét ngươi, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.
Tục ngữ thường có câu “bắt tận tay, day tận mặt”, “bắt gian tại giường”[3], thế mà trước mắt nay lại có một đôi cẩu nam nữ ở sát cạnh bên giở trò, thậm chí còn khiến hắn thức tỉnh. Rốt cuộc là có cần khoa trương đến thế không?
Lý Ngũ gia không khỏi lộ ra biểu tình chán ghét lẫn phẫn nộ, quát tướng lên – “Thẩm Lục Tửu, ngươi là cái đồ hỗn trướng vương bát đản. Nếu muốn cưỡng gian nữ nhân thì cút đi chỗ khác mà làm.”
Thẩm đại công tử nhịn không được kêu to lên – “Ngươi có bị ngốc không mà không thấy rõ ràng là mụ ấy đang cưỡng gian ta đấy chứ.”
Ycảm thấy oan uổng biết bao nhiêu bèn hò hét lên. Đường đường Thiếu trang chủ của Hoa Tín sơn trang, đời này chưa bao giờ chịu qua uất ức đến thế, thật là tức muốn chết luôn mà.
Lý Tùng Tử khựng lại, dò xét trong chốc lát rồi bĩu môi bảo – “Xì, ta đây mang giường tặng cho các ngươi là được rồi. Các ngươi cứ tiếp tục chơi đi, ta sẽ không quấy rầy đâu, phiền đại tỷ cứ cưỡng gian y vậy.” – hắn xốc chăn bông lên, làm ra vẻ phải xuống giường.
Lão bản nương nghẹn họng nhìn theo trân trối, biểu tình cực kỳ hoảng sợ. Một tên nhóc con nhìn qua nhỏ bé yếu ớt là thế nhưng chẳng những không hề bị dược lực khống chế, mà tinh thần càng minh mẫn, động tác linh hoạt cực kỳ.
Thẩm Lục Tửu tức giận đến tê tâm liệt phế. Đâu là lần đầu tiên trong đời y cảm thấy bất lực đến vậy. Y đương nhiên không trông mong tiểu tử kia sẽ cứu mình, càng không mong chờ hắn sẽ trình diễn một màn biển cả giấm chua bốc hơi để chứng minh trong lòng hắn có mình, nhưng khi nhìn cảnh y cùng nữ nhân khác giao hoan cũng không cần mang giường đi tặng vậy chứ.
Lý Tùng Tử đảo mắt một vòng rồi lại hỏi – “Mà ta không thể lưu lại sao? Một tấm thân tuyệt mỹ thế này không xem thì cũng tiếc.”
Lão bản nương lúc bấy giờ đã hoàn hồn, cất lời ong bướm – “Tiểu huynh đệ cùng đến cũng được. Có thể một lần vui đùa cùng hai mỹ nam nhân hiếm thấy, lão nương dẫu đời này có chết cũng đã mãn nguyện rồi.”
“Thật vậy sao?” – hai mắt hắn sáng rỡ, nhấp nhấp nước bọt cười hắc hắc, giả vờ ra bộ dạng một tiểu sắc lang – “Vậy ta đây không khách khí nhé.”
“Ngươi dám?” – Thẩm Lục Tửu bình thường vô cùng bại hoại, vô cùng trầm ổn, nay chỉ còn biết nhe nanh nói với một tên nhóc không hề bị mình uy hiếp.
“Có gì đâu mà không dám chứ, có ngươi mới không dám ấy.” – nói rồi hai tay thành thục chộp vào bộ ngực lõa lồ của lão bản nương, ra sức vuốt ve – “Í da, ngực vừa mềm vừa tròn quá nha!”
Lão bản nương nhắm tịt hai mắt lại rên rỉ, vẻ mặt mê say, hoàn toàn quên mất phải phòng bị. Lý Tùng Tử mâu quang chợt lóe, vung tay chặt vào gáy mụ, khiến mụ đè sấp lên người Thẩm Lục Tửu, bất tỉnh nhân sự – “Nói vớ vẩn, cho mụ sáng mắt ra đi.”
Thẩm đại công tử không thể không thừa nhận y quả thật đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lý Tùng Tử đứng dậy, vung một cước đá mụ từ trên người Thẩm Lục Tửu văng xuống đất, liếc mắt nhìn kẻ nãy giờ vẫn nằm như con cá chết mà bảo – “Ngươi cho ta là một tên ngốc không nhìn ra sao?”
“Không!” – Thẩm Lục Tửu thẳng thắn thừa nhận – “Từ trước đến nay ta luôn nghĩ ngươi quả thật là một tên ngốc.”
“Cút xuống địa ngục với ông nội ngươi đi. Một kẻ trúng bẫy nằm ngay đơ cán cuốc như ngươi so với ta lại càng ngốc hơn. Sớm biết thế này đã không thèm cứu ngươi, cho ngươi bị mụ già kia tiền gian hậu sát.” – hắn nói rồi chen qua người Thẩm Lục Tửu nhảy xuống giường, cầm lấy dây thừng lão bản nương định dùng với hắn, trói gô mụ lại.
“…” – Thẩm Lục Tửu không nói gì, chỉ nghĩ y đường đường là Thắng Tuyết công tử anh khí ngút trời, vậy mà hiện giờ lại bị một tên ngốc mắng mỏ, thật sự là nhục nhã, vô cùng nhục nhã.
Chẳng mấy chốc sau, lão bản nương tỉnh lại, kinh hoảng thấy mình bị trói nghiến như đòn bánh tét, đang muốn há mồm tri hô thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói – “Bà chủ, có chuyện gì vậy? Có cần bọn tiểu nhân vào hỗ trợ một tay không?”
Lý Tùng Tử phản ứng cực kỳ mau lẹ, nhanh chóng rút thanh kiếm Thẩm Lục Tửu đặt trên bàn, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng lão bản nương, thấp giọng đe dọa – “Bảo bọn hắn cút đi. Nếu mụ dám mở miệng kêu cứu, có tin ta sẽ một kiếm kết liễu đời mụ không?” – mũi kiếm nhẹ nhàng vung lên, để lại ngay cổ mụ một vết thương nhỏ.
Lão bản nương mặt mày tái mét, vội vàng cao giọng đáp trả – “Lão nương đang vui thú, ngươi cút xa một chút cho ta.”
Bọn thuộc hạ vâng một tiếng rồi đồng loạt rút đi.
Thẩm Lục Tửu nhất thời phát hiện chính mình dường như đã coi thường Lý Tùng Tử. Tiểu tử kia trong thời khắc nguy hiểm có thể bảo trì sự bình tĩnh, có cách ứng đối chuẩn xác, không ngu ngốc cũng không lỗ mãng, nếu không muốn nói là rất thông minh linh hoạt.
“Còn không mau đứng dậy rời khỏi chỗ này, còn làm bộ làm tịch gì nữa? Hay là không thể vui thú đến tận cùng với con mụ này nên ngươi còn tiếc nuối?” – Lý Tùng Tử liếc xéo Thẩm Lục Tửu, tứ phía nổi lên vị chua loét.
“Dược lực của Nhuyễn cân tán chưa hết, ta không có cách nào cử động được cả.” – Thẩm Lục Tửu có vẻ khó xử.
“Nhưng ngươi to lớn như thế, ta làm sao khiêng ngươi nổi.”
“Dược tính của xuân dược cũng còn chưa giải.”
“Vậy sao? Thế ta tống mụ già này cho ngươi, để mụ tiếp tục cưỡng gian giúp ngươi vậy.”
“Ta chỉ muốn ngươi thôi.”
“Ngươi đi chết đi!” – Lý Tùng Tử thật muốn một kiếm kết liễu đời kẻ súc sinh háo sắc này.
Thẩm Lục Tửu không nói không rằng, chỉ phát ra những tiếng rên rỉ khổ sở.
Lý Tùng Tử nhíu mày hỏi – “Làm cái gì mà kêu cứ như sắp chết thế?”
“Ta thật sự là sắp chết mà… a…” – thanh âm khàn đục lại tiếp tục vang lên.
“Xảy ra chuyện gì?” – Lý Tùng Tử buông kiếm, trở lại bên giường xem tình trạng y.
“Ta trúng… xuân dược…”
“Vô nghĩa, ngươi cho ta là kẻ điếc à? Ta chưa từng nghe qua có kẻ trúng xuân dược mà chết cả.”
“Ngươi không hiểu đâu. Xuân dược của chốn giang hồ võ lâm hoàn toàn không giống với xuân dược bình thường trên phố. Nếu không giao hợp với ai thì cầm chắc sẽ nổ tan xác mà chết… a…” – Thẩm Lục Tửu cố nén bộ dạng đau khổ, giải thích cho hắn hiểu.
“Vậy thì ngươi cứ nổ đi!” – Lý Tùng Tử nhún vai.
“Ngươi nhẫn tâm vậy sao?”
“Có gì đâu mà không đành lòng chứ. Ta đây chỉ hận không thể cho ngươi chết thôi.”
“Thật vậy sao?”
“Không chỉ mang ngươi đi chưng chín mà ta còn phải mang ngươi đi đun, đi luộc, đi chiên nữa kìa.” – dù rằng bề ngoài ác mồm ác miệng, kỳ thật trong lòng Lý Tùng Tử đã sớm hốt hoảng rồi. Hắn quả thật đã từng nghe một thuyết thư tiên sinh kể rằng, xuân dược trên giang hồ nếu không có giải dược hoặc cùng người khác giao hợp thì sẽ nhanh chóng phát cuồng mà chết, hơn nữa là chết vô cùng thê thảm. Nào là hộc máu mà chết, hạ thể nát bung bét, cả người nhão nhè nhão nhoẹt, so với độc dược còn đáng sợ hơn bội phần.
Lý Tùng Tử càng nghĩ càng sợ, cả người run rẩy, vội quay sang lão bản nương đang nằm trên mặt đất mà hỏi – “Mụ già đáng chết này, mau đưa giải dược cho ta.”
“Không có giải dược. Huống hồ loại xuân dược này kỳ thật…” – lão bản nương kêu quang quác lên, nhưng đột nhiên miệng không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa.
“A!” – Thẩm Lục Tửu kêu thét lên đau đớn, thu hút sự chú ý của Lý Tùng Tử.
Lý Tùng Tử ban đầu chẳng hề để tâm đến, tâm tư vui sướng khi có người gặp họa. Tên Thẩm hỗn đãn kia bây giờ kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, bất lực tựa như hắn lúc ở trên thuyền hoa kia vậy. Nhưng giờ đây thấy y chịu thống khổ tột cùng thì trong hắn bất giác cảm thấy hoảng hốt cực độ.
“Ta thấy… hay là để mụ ta đến giúp ngươi đi.” – Lý Tùng Tử lắp bắp đề nghị. Hóa ra hắn cũng đã mềm lòng, không muốn Thẩm Lục Tửu mất mạng.
“Ta tình nguyện chết!” – Thẩm đại hiệp liều chết không chịu.
“Vậy ngươi rốt cuộc muốn làm sao chứ?” – Lý Tùng Tử vừa gấp rút vừa tức tối, giậm chân hỏi dồn.
“Tiểu tử kia, ta chỉ muốn ngươi thôi…. Trừ ngươi ra ai cũng không được cả…” – biểu hiện của Thẩm Lục Tử càng lúc càng thống khổ, trán nổi đầy gân xanh – “Nếu ngươi dám để mụ ấy đến gần đây, ta lập tức cắn lưỡi tự sát đấy.”
Bộ dạng này sao lại giống như một nữ tử tiết liệt bảo vệ trinh tiết của mình vậy chứ? Nhưng lời từ miệng Thẩm đại công tử nói ra, nghe sao cũng không cảm thấy đồng tình, còn khiến người ta cảm thấy buồn cười nữa. Nhưng Lý Tùng Tử một chút cũng không cười nổi, chỉ biết nhìn chằm chằm y. Hắn nghĩ đến việc phải mang mông mình ra cứu y thì cảm thấy vô cùng thiệt thòi. Hắn không nghĩ sẽ cho Thẩm Lục Tửu ưu đãi lớn đến thế, nhưng đồng thời trong lòng cũng tự hỏi mình thật sự có thể trơ mắt nhìn y chết thảm sao.
Nên làm gì mới tốt đây?
Chẳng lẽ lần này hắn phải xả thân cứu người à?
Ái… ái chà… ái chà chà… Thôi đành vậy, cũng chỉ có thể như thế mà thôi.
Trái lo phải nghĩ một lúc, Lý Tùng Tử cuối cùng thỏa hiệp cùng lương tâm của chính mình, chống nạnh hai tay, hất cằm bày ra bộ dạng tiểu nhân đắc chí, gây khó dễ Thẩm Lục Tửu – “Muốn ta cứu ngươi cũng được, nhưng ngươi phải cầu xin ta. Chỉ cần ngươi mở miệng cầu xin thì ta sẽ bỏ công sức cứu ngươi.”
Gậy ông đập lưng ông, người của Lý gia còn có thể không nắm bắt cơ hội để trả thù sao?
Nhưng quả thật người tính không bằng trời tính. Thẩm Lục Tửu lúc trước một đường nuông chiều Lý Tùng Tử ăn uống, gây sức ép tới lui mãi không thôi, ý đồ để hắn cầu xin mình, chẳng ngờ chớp mắt chính mình ngược lại phải cầu xin hắn.
“Cầu xin ngươi!” – Thẩm Lục Tửu không chút do dự mở miệng – “Cầu xin ngươi cứu ta với.”
Lý Tùng Tử khựng lại một chút, biểu hiện rất không hài lòng – “Ấy, sao ngươi lại mở miệng cầu xin nhanh vậy chứ? Ngươi là một đại hiệp chốn giang hồ mà, lẽ ra phải có cốt khí, dẫu chết cũng không mở miệng cầu xin ai mới đúng chứ.”
“Ta chỉ cầu xin mỗi ngươi mà thôi.” – chẳng sao cả, chỉ cần có thể đạt thành ý nguyện ăn “giải dược” thì so với cốt khí còn đáng giá hơn nhiều.
Hây dà, không còn cách nào khác, đành phải trân mình chịu đựng thôi.
Nhưng Lý Tùng Tử dốt lâu năm bỗng khôn đột xuất, linh quang lóe lên, ngồi xuống phía dưới cuối người Thẩm Lục Tửu, mở rộng hai chân thon dài của y ra.
“Ngươi làm gì vậy?” – Thẩm Lục Tửu kinh hãi.
“Cứu ngươi chứ làm gì. Ngoan nào, chịu đựng một tí, lát nữa sẽ xong ngay thôi ấy mà.” – Lý Tùng Tử học khẩu khí khi trước của y, nội tâm không ngừng cười ha hả. Oa ha ha ha ha, ta thật là hãnh diện quá đi, đã có cơ hội phản công rồi.
Thắng Tuyết công tử rõ ràng đang bị báo ứng một cách tàn khốc, đúng như câu “Thiên lý tuần hoàn, báo ứng bất sảng”[4]. Đây tuyệt đối chính là lão thiên gia mở to mắt mà giáng nhân quả.
“Khoan đã!” – gương mặt tuấn tú của Thẩm Lục Tửu trắng bệch không còn chút máu, trong cái khó ló cái khôn, bèn kêu lên – “Loại xuân dược này chỉ có thể cùng giao hợp với nữ nhân mới có thể giải thôi.”
Lý Tùng Tử phồng mang trợn mắt bảo – “Mới rồi ta để cho mụ già kia đến giúp ngươi thì ngươi không cần, bây giờ lại bảo phải cùng nữ nhân giao hợp. Sao ngươi lại trước sau bất nhất vậy chứ?”
“Ý của ta là ngươi phải thay thế nữ nhân cùng ta giao hợp kìa. Nếu không thì ta cũng sẽ chết thôi.”
“Đây là sự thật sao?” – Lý Tùng Tử không tin lời y nói, lần thứ hai ngoảnh sang lão bản nương đang câm điếc kia mà hỏi.
Lão bản nương như muốn lắc đầu, bỗng nhiên chuyển sang gật lia gật lịa.
“Rốt cuộc là thật hay là giả hả?”
Lão bản nương gật đầu như giã tỏi, sắc mặt tái mét như thể đang nhìn thấy quỷ.
Lý Tùng Tử quay lại, thấy Thẩm Lục Tửu mặt mày hồng hào được một ít – “Sắc mặt ngươi hình như tốt hơn rồi đấy.”
“A… ta sắp chết…”
Quả thật là không còn biện pháp nào, Lý Tùng Tử trù trừ một lúc lâu, bên tai vang lên từng tiếng thở dài đau đớn, cuối cùng tự thân trút bỏ y phục, ngồi lên tấm lưng rắn chắc kia, mặt mày không nhịn được đỏ ửng lên. Nếu Thẩm Lục Tửu đã không thể nhúc nhích được thì chính hắn phải chủ động thôi.
“Chà, lần này là đến lượt ta cưỡi lên người ngươi rồi.” – hắn vẫn cố quật cường nói cứng trong khi tim đánh trống vang hồi.
“Mời ngươi… mau mà đến cưỡi ta…” – người bị cưỡi huyết mạch sục sôi mở lời thỉnh cầu, nhìn qua thấy y thật thống khổ, nói đúng hơn là vì không thể phát tiết dục vọng mà thống khổ – “Tiểu tử kia… mau lên!”
“Ngậm cái miệng thúi của ngươi lại.” – nhóc con gân giọng quát mắng nhưng ẩn sâu bên trong giọng nói ấy lại là vẻ đẹp đầy mị hoặc – “Ngươi phải nhớ kỹ cho ta. Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, sau này không được ăn hiếp ta nữa.”
“Ân… Ta không ăn hiếp ngươi mà…” – chỉ là sẽ càng cố gắng yêu thương ngươi thôi.
Ta không thèm để ý nữa! Lý Tùng Tử cắn răng cắn lợi, rướn người lên, đỡ lấy thứ đang ngạnh lên kia, cũng là thứ sẽ đi sâu vào bên trong cơ thể mình.
“Đừng nóng vội, nếu ta cứ thế mà tiến vào sẽ khiến ngươi bị thương đấy.” – giọng nói của Thẩm Lục Tửu càng lúc càng trầm thấp, ôn nhu chỉ dẫn hắn – “Trước hết thấm ướt tay rồi khuếch trương độ rộng ra.”
Nghe y nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lý Tùng Tử càng đỏ hơn, đỏ còn hơn cả quả cà chua chín nữa. Hắn chần chừ chốc lát rồi đưa tay vào miệng, dùng chiếc lưỡi hồng hào liếm tới liếm lui, sau đó mới đem ngón tay thấm ướt ấy tiến vào mở rộng hậu đình mình ra. Thân thể hắn tức thì nhớ đến khoái cảm lúc ở trên thuyền hoa, cả người không nhịn được run lên bần bật, nhưng may sao mọi sự thuận lợi, hắn từ từ có thể tiến vào với một ngón tay, hai ngón tay, rồi ba ngón tay…
“Hôn ta!” – Thẩm Lục Tửu cơ hồ như đã phát điên – “Nhóc con! Mau hôn ta!”
Lý Tùng Tử ngoan ngoãn cúi người hôn lên môi y, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, không thể hỏi gì, chỉ còn biết buông mình cho dục vọng dẫn dắt.
Hai người lúc trước dây dưa một quãng thời gian, hiện giờ củi khô nhen lửa, càng lúc càng không thể vãn hồi.
Mà hai người cũng đã hoàn toàn quên mất trong phòng còn có người ngoài, khiến lão bản nương vốn định hại người kia há hốc cả mồm ra, mặt mày ngây dại chứng kiến một cảnh long dương sống động diễn ra trước mắt, máu mũi phun trào như suối, không biết là nên khóc lóc vì cảm thấy bản thân xui xẻo cái ăn đến miệng bị giật ra, hay là nên mỉm cười vì may mắn gặp họa mà được phúc, có cơ hội mở rộng tầm mắt.
Trở mình như mây như nước, đẩy đưa như sóng như triều, hưng phấn chẳng quản đêm dài, một đêm giao hoan triền miên không dứt…
Sau đó chuyện sẽ như thế nào Lý Tùng Tử nghĩ cách nào cũng không hiểu được, vì sao mà dẫu kẻ trúng xuân dược là hắn hay không là hắn, thì kết quả cuối cùng vẫn là hắn bị ăn đến không còn một mẩu xương?
Tên nhóc con chẳng mấy khi thông minh mà lại đi đối mặt với tên họ Thẩm bụng dạ đen tối nào đó kia, nhất định sẽ trở thành một con ngựa ngốc bị cưỡi lên cưỡi xuống rồi.
Thân thể Lý Tùng Tử nhẹ nhàng lâng lâng như đang nằm giữa một tầng mây dập dềnh trôi, lại phảng phất như nằm trong vòng tay ôm ấp của mẫu thân. Lý Tùng Tử cứ thế an nhàn êm giấc mộng đẹp, mơ về mẫu thân mà từ lâu hắn đã quên mất diện mạo.
Mẫu thân âu yếm vuốt mặt hắn bảo rằng – “Tiểu Ngũ bảo bối, có giận mẫu thân không chăm sóc con được tốt không?”
“Con nào dám trách mẫu thân chứ. Các ca ca tỷ tỷ ai cũng chăm sóc con tốt cả. Nhưng chúng con nhớ người lắm.”
“A, trong tất cả các bảo bối thì mẫu thân lo lắng cho con nhất. Con từ nhỏ đã ngốc nghếch, lại còn dễ bị lừa gạt nữa.”
“A, mẫu thân nói sao giống Tứ tỷ thế?” – Tiểu Ngũ bảo bối kháng nghị.
Mẫu thân hắn cười ngất, còn nói thêm – “Nhưng bây giờ thì mẫu thân không lo lắng nữa, bởi vì đã có một người khác có thể chăm sóc tốt cho con rồi.”
“Là ai vậy?”
Mẫu thân hắn chỉ cười chứ không nói gì, bà nhìn hắn một cách hiền từ, ôm hắn vào lòng, khẽ xoa đầu hắn bảo rằng – “Tiểu Ngũ bảo bối cả đời phải sống cho vui vẻ, hơn nữa còn phải thật hạnh phúc đấy.”
“Dạ, con nhất định sẽ sống thật vui, thật hạnh phúc mà. Mẫu thân không cần lo lắng đâu.”
“Tốt quá, tốt quá rồi…”
Chẳng biết ngủ bao lâu, nhưng khi Lý Tùng Tử chậm rãi mở mắt ra thì trên mặt có cảm giác ướt át. Hắn khẽ đưa tay lên sờ thì thấy còn vương lại đôi dòng lệ nóng. A, mẫu thân…
Hắn trừng mắt nhìn mới phát hiện mình đang nằm trong xe ngựa.
Hóa ra Thẩm Lục Tửu đã thuê một chiếc xe ngựa, sau đó bế Lý Tùng Tử đang mê man đặt vào giữa xe, một mình đánh xe, để cho hắn ở lại bên trong an ổn nghỉ ngơi. Một đêm giao hoan miệt mài kia đã khiến tiểu tử kia mệt đến chết rồi.
Trên người có một chiếc chăn dày ấm áp, dưới đầu còn có chiếc gối quen thuộc. Mà nói đến chiếc gối này, thật không ngờ Thẩm Lục Tửu vẫn mang theo nó bên người, mỗi đêm đều lấy ra để dỗ dành Lý Tùng Tử ngủ.
Lý Tùng Tử ngây ngẩn người một lát rồi lồm cồm ngồi dậy, bò đến xốc màn xe, thấy trước mắt mình một bóng dáng cao lớn quen thuộc. Đột nhiên, trong hắn dấy lên một thứ cảm giác an tâm.
Thẩm Lục Tửu quay đầu lại, mỉm cười nói nhỏ – “Đã dậy rồi sao?”
“Ân!”
“Có đói không? Hay là muốn tiếp ngủ nữa?”
“Mụ già kia sao rồi?” – Lý Tùng Tử hỏi mà hai mắt vẫn còn nhập nhèm. Hắn sợ câu trả lời của Thẩm Lục Tửu là đã giết mụ ta. Dù sao thì hắn vẫn là người sinh trưởng trong một xã hội có kỷ cương pháp luật, còn những chuyện tinh phong huyết vũ trong chốn giang hồ vẫn chỉ là truyền thuyết trong sách vở. Mặc kệ thế nào thì với hắn, giết người vẫn là tội lớn nhất, là phải mang mạng ra đền.
May mắn sao, Thẩm Lục Tửu chỉ trả lời rằng – “Đã đổi nghề rồi!”
[1]Bạch tửu Lao Nguyệt, Hoàng tửu Lãm Cúc, Lục tửu Sấu Ngọc, Tử tửu: rượu Lao Nguyệt màu trắng, rượu Lãm Cúc màu vàng, rượu Sấu Ngọc màu xanh lục, cuôi cùng là một loại rượu màu tím. Đây có thể tính là một thứ sính lễ mà Lý Tùng Ngân thách cưới Thẩm Lục Tửu.
[2]nhân sâm, điêu bì, ô lạp thảo: nhân sâm, da điêu và cỏ ô lạp. (tiếp trang sau)
Điêu ở đây là một loài chuột to như con rái cá, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, sắc vàng và đen, sinh ở xứ rét, da nó làm áo mặc rất ấm, nên rất quý báu.
Còn ô lạp thảo là một thứ cỏ mọc ở vùng Quan Đông. Tương truyền khi trời lạnh chỉ cần nhổ một nắm cỏ phơi khô bỏ vào giày thì sẽ có thể giữ ấm. Thứ cỏ này đã từng được nhà văn Kim Dung nói qua trong hồi 164 của tiểu thuyết Lộc Đỉnh Ký.
[3]bắt tận tay, day tận mặt, bắt gian tại giường: bản gốc là tróc tặc kiến tang, tróc gian thành song, tức là bắt trộm phải có tang chứng, bắt thông gian phải bắt được cả một cặp. Ở đây người edit mạn phép dùng tục ngữ Việt Nam.
[4]thiên lý tuần hoàn, báo ứng bất sảng: đất trời theo một vòng tuần hoàn, báo ứng phải nhận lấy đương nhiên cảm thấy không thoải mái.