- Trang chủ
- Xung Hỉ (Trọng Sinh)
- Chương 141
Tác giả: Tú Sinh
Hạ Lan Diên xử lý xong Hách Liên Tịnh và Bàng Quang Hiến thì Lý Phượng Kỳ cũng công phá được Vương đình Đông Di.
Dựa vào vị trí hiểm yếu phòng thủ một thời gian, mắt thấy thành lũy chắc chắn sẽ bị công phá, ba hoàng tử còn lại của Đông Di vương vốn không đồng tâm, thấy thể đều bỏ lại việc trấn thủ vương thành, tìm đường chạy trốn. Một mặt tìm cơ hội dẫn người của mình chạy, một mặt lại muốn hai huynh đệ khác của mình ở lại thủ thành, kéo dài thời gian chạy trốn.
Kết quả nhóm người bọn họ đều bị Lý Phượng Kỳ bao vây, không ai trốn thoát.
Ba người bị giải tới cùng một chỗ, nhìn thấy nhau kêu gào ầm lên.
Lý Phượng Kỳ chấn chỉnh xong vương đình, đứng ngoài một vẻ xem cuộc vui nhìn bọn họ la hét. Chờ đến khi áp giải ba người hồi kinh còn cố tình nhốt chung họ vào một cũi, trên đường nghe bọn họ cãi chửi làm trò tiêu khiển.
Xuất chinh đi ngày xuân, khi trở lại đã vào tháng sáu.
Diệp Vân Đình đã nhận được tin tức từ sớm, chọn thời gian dẫn theo văn võ bá quan ra khỏi thành nghênh đón.
Mặt trời tháng sáu đã chói chang, quan viên măc quan phục dày nặng, chỉ một chốc mồ hôi đã đầm đìa nhưng không ai dám oán giận một câu, vì Diệp Vân Đình vẫn luôn im lặng chờ đợi, một tiếng cũng chưa nói.
Chờ đến buổi trưa mới thấy bóng dáng đại quân.
Dẫn đầu là một thân ảnh giáp đen tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã bỏ lại đại quân phía sau, cưỡi ngựa đến gần cổng thành.
Quần thần nhìn rõ người tới, vội vã cao giọng quỳ xuống nghênh đón.
Diệp Vân Đình tiến lên hai bước, từ trong lương đình đi ra, ánh mắt tha thiết nhìn người cưỡi ngựa.
Lý Phượng Kỳ nhảy xuống ngựa, qua loa nói một tiếng "Bình thân", ánh mắt liền dính lên trên người Diệp Vân Đình, quan sát người từ trên xuống dưới một lần, nhìn thế nào cũng thấy không đủ: "Mặt bị phơi nắng đỏ rồi."
Hắn liếc nhìn Chu Kế, bất mãn nói: "Sao không chuẩn bị ít băng mang tới đây?"
Chinh chiến trở về, khí tràng Đế vương dường như nặng thêm một chút, nếu ngày thường Chu Kế nhất định không dám nói lời nào, nhưng hôm nay hắn có lời muốn nói: "Nghe nói bệ hạ về kinh, Vương gia xử lý xong chính sự vội ra ngoài thành chờ, nói không biết bệ hạ khi nào trở về, chuẩn bị băng không khéo sẽ bị trễ giờ."
Trong thư chỉ nói hôm nay về đến nơi, cũng không nói canh giờ cụ thể. Diệp Vân Đình nghĩ nhiều nhất cũng chỉ chờ nửa ngày, nên ăn mặc thoải mái, không bảo mọi người chuẩn bị những vật khác.
Lý Phượng Kỳ cười cười, muốn ôm y một cái nhưng lại e ngại ở đây có nhiều đại thần, cuối cùng đành khắc chế vỗ nhẹ hai cái lên vai, lúc thu tay về còn cố tình xẹt qua vành tai y. Mềm mại, giống y như người vậy.
"Về cung trước đi." Vành tai bị ngón tay thô ráp trêu chọc, Diệp Vân Đình mím môi, liếc nhìn hắn một cái, dẫn đầu đi trước, nghiêng mặt nói với những người khác: "Bãi giá hồi cung."
Vành tai lộ ra đã ửng hồng.
Lý Phượng Kỳ rập khuôn từng bước đi phía sau y, thân hình hắn cao lớn, mặc giáp đen tay xách đao, nhìn qua còn tưởng là binh lính Huyền giáp thân vệ của Vương gia.
Nhưng hắn cũng không để ý, chờ Diệp Vân Đình lên xe ngựa, lập tức bỏ lại ngựa của mình lên cùng.
Mới vừa từ tiền tuyến trở về, trên người hắn vẫn còn mang theo mùi khói bụi và huyết tinh nơi chiến trường, độ tồn tại của người này cực lớn, rõ ràng xe ngựa lớn như vậy, nhưng hắn vừa lên xe, Diệp Vân Đình đã có thể cảm giác hắn đang ở đây.
Lý Phượng Kỳ không thể chờ đợi ôm chặt người vào lòng, chôn mặt trong hõm cổ y cà nhẹ, hít sâu một hơi, thân thể căng thẳng lúc này mới thanh tĩnh lại, cả người giống như không có xương cốt đè trên người y: "Vẫn là kinh thành tốt nhất."
Trước đây hắn cảm thấy Bắc Cương tốt nhất, nhưng hiện tại lại cảm thấy kinh thành tốt hơn.
Kinh thành có nhà của hắn, có người hắn yêu.
"Ngài buông lỏng một chút." Diệp Vân Đình bị siết quá chặt nên hô hấp có chút khó khăn. Người y thể nhiệt, lúc này bị hắn ôm đến gió thổi không lọt, cả người đều sa vào trong hơi thở của hắn. Hơn nữa áo giáp này quá cứng, có chút cộm.
Lý Phượng Kỳ bất đắc dĩ lỏng tay một chút, thay đổi tư thế thoải mái ôm lấy người, lúc này mới hỏi: "Ta không ở đây, có kẻ nào có mắt không tròng bắt nạt ngươi không?"
Nhìn dáng vẻ ngữ khí kia của hắn, nếu là có, sợ rằng hắn sẽ khai đao chém người.
Đáng tiếc không có.
Diệp Vân Đình cười híp mắt nói: "Ta đều đã thu thập sạch sẽ rồi." Sau đó kể lại những chuyện đã phát sinh thời gian qua cho hắn nghe.
Lý Phượng Kỳ nghe xong trầm mặc, thật lâu mới cảm khái: "Huyết thống cũng thật kỳ lạ."
Hạ Lan Diên rõ ràng chưa từng dạy dỗ y một ngày, nhưng tác phong làm việc của Diệp Vân Đình lại tương tự với Hạ Lan Diên. Chỉ có điều cứng rắn của Hạ Lan Diên đều lộ ra bên ngoài, còn Diệp Vân Đình, dùng biểu hiện nhu hòa bên ngoài để bao bọc tính tình cường ngạnh bên trong.
Thấy hắn nói đến Hạ Lan Diên, Diệp Vân Đình nhớ đến một chuyện khác: "Mẫu thân viết thư cho ta, nói muốn ta đích thân trở lại Nam Việt một chuyến."
Vẻ mặt y có chút do dự, tựa như nói chưa hết lời.
Lý Phượng Kỳ nhìn y liền hiểu, suy tư một lúc, hỏi: "Có phải còn nói chuyện gì khác không? Có liên quan đến ngươi?"
Bây giờ thế cuộc Nam Việt hắn cũng biết chút, có thể đoán được Hạ Lan Diên muốn nói chuyện gì.
Diệp Vân Đình gật đầu, lúc này mới nói: "Mẫu thân muốn để ta trở về Nam Việt."
Bây giờ Hách Liên Tịnh bị giam giữ nói với bên ngoài đau ốm, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi vì bệnh nặng. Hạ Lan Diên muốn công bố thân thế của y, để y nhận tổ quy tông, trở về Nam Việt kế thừa vương vị.
Mặc dù nàng tính toán như vậy, nhưng vẫn chưa từng cưỡng bách Diệp Vân Đình, trong thư cũng chỉ thương nghị qua mấy câu.
Diệp Vân Đình nhận được thư còn chưa bình tĩnh nổi, nhưng trong lòng y cũng không muốn tiếp nhận trọng trách này, không phải không có năng lực quản lý Nam Việt, mà là y không muốn đối mặt với chuyện chia lìa.
Dưới cái nhìn của y, Bắc Chiêu mới là cố hương. Nơi này có người yêu và thân bằng cố hữu của y, y không muốn rời đi.
Hơn nữa y cảm thấy so với mình, mẫu thân càng xứng đáng ngồi lên ngôi vị Vương thượng, làm chủ Nam Việt hơn.
Trong lịch sử không phải chưa từng có nữ đế.
Lý Phượng Kỳ cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn có một cái nhìn khác: "Hiện tại đã bình định được Đông Di, Tây Hoàng như rùa rụt cổ ở Bắc mạc xa xôi, chỉ còn sót lại Bắc Chiêu và Nam Việt. Bây giờ có chúng ta ở đây, hai nước có thể sống chung hòa bình, nhưng cứ thế mãi, sợ rằng sớm muộn cũng xảy ra chiến tranh."
Hạ Lan Diên có năng lực trác tuyệt, tuy là nữ tử nhưng thủ đoạn không kém nam nhân. Nam Việt được nàng thống trị, nhất định sẽ càng ngày càng cường thịnh.
Nhưng đến cùng nàng cũng đã có tuổi, nếu Diệp Vân Đình không nhận trọng trách này, đợi đến khi nàng trăm năm, Nam Việt nhất định phải chọn ra người kế vị.
Đối phương nếu an phận thì tốt, nhưng nếu giống như Hách Liên Tịnh, thân phận của Diệp Vân Đình chỉ sợ sẽ là cái gai trong ngực đối phương, sợ rằng ngày sau sẽ khó tránh khỏi va chạm. Nếu đã như vậy, còn không bằng nắm quyền chủ động vào tay mình.
Lo lắng của Diệp Vân Đình, cũng chính là lo lắng của hắn.
Nếu Diệp Vân Đình nhận tổ quy tông, sợ rằng sẽ phải lưu lại Nam Việt.
"Việc này... Hay là chờ mẫu thân tới thì thương nghị lại đi." Lý Phượng Kỳ do dự một chút, chỉ có thể nói như thế.
***
Đại quân một lần xuất chiến san bằng Đông Di, kinh thành hưởng lễ mấy ngày.
Trong cung cũng mở cung yến, khao thưởng quân thần có công, nhất thời cả kinh đô náo nhiệt, trên phố treo đèn kết hoa như ăn tết, các quan viên lớn nhỏ cũng vui sướng ra mặt, những người được lên chức cũng mở yến tiệc, mời đồng liêu tới dự.
Diệp Vọng cũng là một trong số đó.
Sau khi Ân Hồng Diệp hòa ly với Diệp Tri Lễ, mẫu tử hai người đã chuyển ra khỏi Quốc công phủ, đến sống trong một dinh thự khác.
Khi đó Diệp Tri Lễ còn chưa bị tống giam vì chuyện cấu kết Đông Di, mà Diệp Vọng mới chỉ là Bách phu trưởng nho nhỏ, trong mắt người ngoài, mẫu tử hai người không khác gì đã hủy đi tiền đồ tốt đẹp, không ít lời chướng tai gai mắt.
Tình huống như thế vẫn luôn kéo dài đến khi Diệp Tri Lễ bị bắt giữ trên triều, còn Diệp Vọng xuất quân chinh chiến.
Sau khi chuyện này truyền ra, những ngày này lại không nói hai người hủy đi tiền đồ nữa mà bắt đầu quái gở nói bọn họ chắc là đã sớm nghe được tin tức nên mới vội vàng hòa ly. Nói cái gì "Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến mỗi người bay một nơi", "Chạy" cũng thật nhanh.
Nhi tử ở bên ngoài đánh trận, Ân Hồng Diệp không muốn xuất môn nghe các phu nhân kia âm dương quái khí nói lời chói tai, cả ngày chỉ ở trong phủ lễ Phật tụng kinh, tính khí so với ngày trước ôn hòa hơn nhiều.
Nàng không hi vọng nhi tử có thể nổi bật hơn người, chỉ mong người có thể bình an trở về.
Lại không nghĩ rằng, Diệp Vọng lúc này lập được đại công.
—— Chiến sự ở Vũ Châu, hai hoàng tử của Đông Di vương vốn sai người đóng giả mình, giả trang thành tiểu binh chuẩn bị đào tẩu, nhưng Diệp Vọng nhìn ra thân phận của họ, bắt người chém chết.
Sau đó khi đánh vào Vương đình Đông Di, hắn cũng anh dũng đi đầu, lập công vô số.
Trở về luận công ban thưởng, Lý Phượng Kỳ không hề thiên vị, ban cho hắn chức Anh dũng Tướng quân tứ phẩm, ban thưởng không ít vàng bạc. Tại bữa tiệc còn nói hắn trong quân làm rất tốt, chờ hắn góp đủ công huân sẽ phong hầu tước.
Phải biết, tước vị này không phải công thần nào cũng có, sang triều đại mới, những người được phong hầu đều là tâm phúc vào sinh ra tử với Hoàng đế. Mà hiện tại Hoàng đế đã nói lời này, chỉ cần Diệp Vọng tôi luyện thêm vài năm trong quân, tước vị này chắc chắc sẽ nằm chắc trong tay hắn.
Hoàng đế nói như bậy, quá nửa là dựa vào tình cảm và thể diện của Trường Ninh vương, cho đệ đệ y một chỗ dựa.
Lúc trước thấy Diệp Vọng dẫn mẫu thân rời phủ, chức quan cũng thấp. Một số người quen thói để ý thế thời vốn định qua lại hai mẹ con nhà này để thân cận với Trường Ninh Vương nhưng đều không được, không ít người bỏ đá xuống giếng nói mát, nhưng hôm nay xem ra, không phải quan hệ không tốt, rõ ràng là quá tốt!
Trước khi Tề Quốc công phủ có chuyện đã sớm hòa ly, sau đó ở trên chiến trường mài giũa, nhiều lần lập công, từng bước từng bước đi lên. Ngày sau lấy được tước vị ai cũng không dám nói gì, quyền lực trong tay của người ta là thật. Dù sao cũng hơn là ngay từ lúc đầu đã cấp tước vị nhưng lại không có thực quyền.
Đừng xem Diệp Vọng bây giờ chỉ là võ tướng tứ phẩm, cho dù ngày sau đi đường bằng cũng đã có Trường Ninh Vương là chỗ dựa cho hắn.
Vì vậy trước cửa Diệp phủ đã từng có thể giăng lưới bắt chim lúc này náo nhiệt hẳn lên, không ít người tới cửa bái phỏng lấy lòng, Diệp Vọng lại chỉ mời mấy người bạn tốt đồng liêu uống rượu.
Còn Ân Hồng Diệp lúc này cũng nhận được không ít thiệp mời, sau khi trải qua đau khổ mất mát, nàng không còn kiêu căng tự mãn như trước. Những lời khó nghe nàng coi như không nghe thấy, sau khi ăn vận trang điểm, cười híp mắt đáp lại mời, sau đó lại mời vài gia đình có nữ nhi đến tuổi đến nhà.
Sau khi hòa ly việc nàng lo lắng nhất là chuyện hôn sự của Diệp Vọng, Diệp Vọng cũng không nhỏ tuổi nữa, hiện tại đã là thời điểm thành thân. Lúc trước không có Quốc công phủ dựa dẫm, sao có thể tìm được mối hôn nhân tốt?
Nhưng bây giờ nàng không buồn nữa, chờ Diệp Vọng trở lại, thần thần bí bí kéo người về phòng, lấy ra mấy bức vẽ nữ tử đưa cho hắn: "Đây đều là những gia đình gần đây muốn kết thân với con, nương đã tỉ mỉ nhìn qua, mấy nhà này gia thế hay tướng mạo đều không tệ, con nhìn xem có chọn trúng ai không? Nếu có phải nhanh chóng chọn ngày."
Diệp Vọng còn tưởng rằng có đại sự gì: "..."
Hắn bỗng nhiên vỗ trán một cái, tránh khỏi cánh tay mẫu thân vội vội vàng vàng chạy ra ngoài: "Hỏng rồi, ta còn có việc trong quân chưa làm xong, ta phải đi xem thế nào!"
Nói xong như một làn khói bỏ chạy không còn bóng người, mặc cho Ân Hồng Diệp ở phía sau gọi thế nào cũng không trở lại.
**************
Có riêng một phen ngoại cho bạn Diệp Vọng đấy ạ! ^^