Tác giả: Nhất Diệp Bồ Đề
Tỉnh G.
Vào giờ tan tầm, ánh mặt trời chói chang. Trương Mục tự lái xe đến bệnh viện nhân dân, sau khi dừng xe, trong lúc xuống liền bị động tĩnh trong bụng làm cho có chút ngốc nghếch. Cậu mang thai đã được sáu tháng, khác với phụ nữ, độ nhô lên của bụng cậu nh0 hơn nhiều, thời tiết bên ngoài cũng lạnh, Trương Mục mặc thêm một cái áo gió ở ngoài, không ai phát hiện, nhiều lắm thì kinh ngạc khi cậu có một cái bụng bia mà thôi.
Bởi vì mang thai, ngoại trừ bụng, vóc người cũng trở nên hơi mập, sắc mặt cũng không tốt.
Mắt thấy mình càng ngày càng mập, vóc người biến dạng, tâm trạng Trương Mục rầu rĩ, cậu là kiểu người rất chăm lo cho vóc dáng, giờ lại thành như vậy khó có thể chịu nổi. Nhưng vì đứa nhỏ trong bụng, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn, dù sao không thể để cho nhãi con thiếu chất dinh dưỡng. Sau khi sinh đứa nhóc này ra, cậu chắc chắn phải đẩy mạnh cường độ luyện tập, làm cho dáng người khôi phục lại nhanh nhất có thể.
Độ cong trên bụng ngày càng rõ ràng, Trương Mục càng ít ra cửa hơn, trừ khi có việc cần thiết, cậu không thích bản thân bị người ngoài nhìn với ánh mắt khác thường. Tình cờ đi trên đường, cậu vô tình bắt gặp một người nam nhân có bụng còn lớn hơn bản thân. Trương Mục có thêm chút lòng tin.
Vừa mới bước vào bệnh viện, Trương Mục liền nhận được điện thoại gọi đến từ Khương Bằng: "Cậu có đang ở nhà không? Tôi vừa hoàn thành xong công việc, ngay lập tức sẽ đến đón cậu." Giọng Khương Bằng có chút nóng nảy. Anh ta là bởi vì bệnh viện tỉnh G thiếu người, mới được điều tới đây, bị giáo sư Lâm thuận lý thành chương* giao nhiệm vụ làm tài xế kiêm bảo mẫu tạm thời của Trương Mục.
Đương nhiên, đối với việc này Khương Bằng cũng là cam tâm tình nguyện, đây là lần đầu tiên anh ta tiếp xúc với trường hợp kì lạ như Trương Mục, khoảng thời gian ở cùng giáo sư Lâm và Trương Mục, anh ta cảm thấy vốn tri thức của mình được mở mang rất nhiều.
Trương Mục nói: "Tôi đã đến bệnh viện, không cần phiền cậu nhiều như vậy."
Cậu chỉ là có vài chuyện không tiện, không phải không có năng lực tự gánh vác.
"Cậu tự lái xe đến? Không phải tôi đã nói sẽ đến đón cậu sao?" Khương Bằng cuống lên: "Tình huống của cậu bây giờ cực kì đặc thù, sao vẫn l0 mãng như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Cho dù cậu không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng chứ."
"Không phải tôi vẫn bình an vô sự đây sao." Trương Mục bất đắc dĩ.
"Nói chung cậu phải nhớ kĩ, bây giờ bất kể chuyện gì đều phải thật cẩn thận. Nếu cậu có mệnh hệ gì, không chừng giáo sư sẽ lột da tôi."
"... Tôi đến lầu ba rồi."
Cuối cùng Trương Bằng tạm thời không cằn nhằn nữa, nói thẳng: "Cậu chờ một chút, tôi lập tức tới ngay." Anh cúp điện thoại xong liền đi thẳng về phía thang máy.
Trương Mục đi trên hành lang, suốt dọc đường, vẫn có người không nhịn được quay ra nhìn cậu, lại càng đặc biệt chú ý hơn khi nhìn đến bụng của cậu. Biểu tình Trương Mục cực kì thong thả bình tĩnh, mặc kệ bọn họ quan sát, dù trí tưởng tượng có phong phú cách mấy, cũng sẽ không đoán được chân tướng.
Bây giờ cậu cũng học được cách đi đường chậm lại, không giống như trước, vài ba bước đi hết một tầng lầu. Đứa nhỏ dù mới được sáu tháng, cũng vẫn rất nặng. Cả ngày Trương Mục đều cảm giác bụng mình đeo thêm cục đá, nặng trình trịch, còn phải làm mọi chuyện thật cẩn thận, bằng mọi giá không thể làm cục cưng bé nhỏ này rời xa cậu. (Ý là không làm sảy thai ấy)
Khương Bằng đón được người cũng cảm thấy an tâm, hỏi vài câu, liền mang Trương Mục tới phòng khám của giáo sư. Giáo sư Lâm có phòng riêng, trang bị những máy móc đơn giản, vẫn có thể kiểm tra đầy đủ cho Trương Mục. Như vậy có thể bảo vệ Trương Mục, tránh khỏi người trong bệnh viện truyền miệng nhau rồi lan ra ngoài. Hoàn cảnh kiểm tra như vậy cũng làm Trương Mục thấy an toàn, chuyện cậu mang thai, càng ít người biết càng tốt. Đây cũng chính là lí do tại sao ban đầu cậu chọn rời khỏi thành phố A.
Trương Mục tính toán kĩ càng, Lâm Uất cũng cố ý cho cậu thời gian chuẩn bị.
"Cảm giác gần đây thế nào?" Thấy Trương Mục, Lâm Uất cười ha ha, mặt tràn đầy hòa ái (tử tế, tốt bụng).
Trương Mục gặp Lâm giáo sư, giống như găp một trưởng bối thân quen: "Rất tốt, tôi nghe lời giáo sư mỗi ngày đều đi tản bộ, chính là đứa nhóc này cực kì nghịch ngợm, vẫn còn đang đạp mạnh bên trong." Cậu nói rồi vỗ vỗ bụng.
Lâm Uất cười: "Thai động nhiều lần chứng tỏ đứa nhỏ khỏe mạnh, đây là chuyện tốt. Lại đây, để tôi kiểm tra cho cậu."
Khương Bằng đỡ Trương Mục nằm xuống. Mỗi lần kiểm tra là thời khắc à Trương Mục chờ mong nhất, mắt cậu thấy đứa nhỏ lớn lên từng ngày, còn có thể nhúc nhích, lười biếng duỗi người, cảm thấy đặc biệt đáng yêu, tâm như mềm nhũn ra, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào cùng thỏa mãn. Vì tiểu sinh linh này, cậu cảm thấy những cực khổ bản thân trải qua đều đáng giá. Đứa nhỏ là con cậu. Là con cậu cùng Tiêu Tiên.
Nhưng Trương Mục vẫn không tránh khỏi nghi hoăc: "Bụng của tôi so với phụ nữ mang thai nhỏ hơn, có ảnh hưởng đến đứa nhỏ không?"
Nếu như ảnh hưởng đến đứa nhỏ, hay là kể từ ngày hôm nay, cùng lắm không ra cửa nữa. Cậu vẫn có thể kiếm tiền mua sữa cho đứa nhỏ như thường.
Lâm Uất lắc đầu: "Không có chuyện gì, không cần lo lắng, dù sao cậu cùng những người khác không giống nhau, thể chất cách biệt, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, cùng lắm khi sinh ra nhỏ hơn những đứa khác một chút."
Nghe ông nói vậy Trương Mục an tâm: "Giáo sư Lâm, cảm ơn ông, ông giúp tôi nhiều như vậy, tôi không biết phải cảm tạ thế nào cho đúng."
Trương Mục nói, lời nói xuất phát từ đáy lòng. Sau khi đến tỉnh G, cậu mang rất nhiều phiền phức đến cho giáo sư Lâm, cũng nhờ có ông, cậu mới suy nghĩ thông suốt, rõ ràng tình huống của cậu không hỏng bét như cậu tưởng. Nếu không có giáo sư Lâm, có thể cậu sẽ nghi ngờ bản thân là quái vật, cũng có thể sẽ sợ sệt mà từ bỏ đứa bé này. Cậu thật sự không thể tưởng tượng được nếu lúc đó phá bỏ đứa bé này đi thì mọi chuyện sẽ như thế nào. Có lẽ sẽ hối hận cả đời đi.
Lâm Uất lắc đầu, vỗ vỗ vai Trương Mục: "Đứa nhỏ này, cậu đừng nói như vậy, cậu rất dũng cảm, dám sinh đứa bé, tôi mới là người phải cảm ơn cậu. Tôi là bác sĩ, cần phải phụ trách với bệnh nhân, mà tình huống của cậu, có thể đẩy y học phát triển, cống hiến của cậu rất lớn, không chừng sau này sẽ xuất hiện nhiều người giống cậu, cậu có thể giúp họ."
Trương Mục nghiêm túc gật đầu, ánh mắt dao dộng.
Làm xong kiểm tra, giáo sư Lâm để Khương Bằng đưa Trương Mục trở về, Trương Mục vốn muốn từ chối, nhưng lời nói vừa đến cổ họng liền bị chắn lại, chỉ có thể coi như thôi.
Lúc hai người xuống cầu thang, bên hành lang, Lương Kiều cũng vừa từ một phòng khám của bệnh viện đi ra, gần đây cậu ta bị cảm mạo khá nghiêm trọng, cố ý tới đây kê đơn lấy thuốc. Cậu ta liếc nhìn về phía Trương Mục, hoài nghi có phải nhìn lầm rồi, cậu ta không biết Trương Mục, nếu không phải có liên quan đến sư phụ, căn bản sẽ không để ý đến. Lương Kiều nhìn chằm chằm Trương Mục vài lần, xác định người kia chính là Trương Mục, hình như mập nhiều hơn lúc trước. Là phát phì? Hay là ngã bệnh?
Tầm mắt cậu ta rơi vào cái bụng bia của Trương Mục, biểu tình khó bề tin tưởng. Nghĩ thầm Trương Mục rốt cuộc là gặp đả kích lớn thế nào, mới có làm hình thể thay đổi lớn như vậy? Sau đó, lực chú ý của cậu ta chuyển về phía nam nhân đang đứng bên cạnh Trương Mục. Người kia cao xấp xỉ Trương Mục, mặc trên người đồ hiệu xa xỉ, lớn lên nhìn cũng bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng anh ta cùng Trương Mục rất quen thuộc, hai người vừa đi vừa tán gẫu, trò chuyện vui vẻ, người kia hoàn thỉnh thoảng dìu Trương Mục, nhìn kiểu gì cũng thấy quá mức thân mật. Lương Kiều đứng ngoài cắn hạt dưa xem, nghĩ thầm không biết sư phụ nhìn thấy có cảm tưởng gì.
Cậu ta nghĩ như thế, liền lấy điện thoại di động chụp hình bóng lưng của hai người, lúc này mới ngâm nga đến dưới quầy thu ngân đóng tiền.
...
Khương Bằng lái xe đưa Trương Mục trở về biệt thự. Biệt thự là của con trai giáo sư Lâm, mấy năm trước anh ta ra nước ngoài công tác, giáo sư Lâm cùng bạn già đã quen sống ở nhà cũ, không muốn chuyển, biệt thự vẫn bỏ trống, nghe nói Trương Mục muốn tìm phòng ở, giáo sư Lâm cho cậu ở lại đây, nói cậu không ở thì cũng chả có ai, có người ở còn dính nhân khí. Trương Mục đưa tiền thuê nhà cho ông, ông cũng kiên quyết không thu.
Biệt thự xa phố xá sầm uất, hoàn cảnh yên tĩnh thanh u (thanh trong thanh tĩnh, u trong u tịch), quản lý cũng tốt, rất thích hợp để dưỡng thai. Trương Mục càng ở càng thích, cân nhắc sau khi sinh đứa nhỏ cũng phải cố gắng công tác, sớm tranh thủ mua một cái biệt thự ở nơi thanh vắng như vậy.
Mà Khương Bằng sau khi được điều đến tỉnh G, để cho tiện chăm sóc Trương Mục, cũng tiến vào biệt thự. Dù sao tình huống của Trương Mục, không thích hợp thuê bảo mẫu.
Lái xe tiến vào khu biệt thự, Trương Mục lấy hàng chuyển phát nhanh trước. Khương Bằng cũng giúp đỡ, lấy xong thán phục: "Cậu mua những thứ này nhiều như vậy, còn mấy tháng nữa mới sinh, gấp cái gì?"
"Cần phải chuẩn bị sớm một chút, còn rất nhiều thứ nên mua nữa, những thứ tôi mua sau này cũng sẽ dùng, như quần áo dành cho trẻ sơ sinh, bỉm, đồ chơi." Trương Mục nói: "Đây chỉ là một phần, còn rất nhiều thứ vẫn chưa tới."
Khương Bằng thán phục: “Dường như tôi cảm nhận được cuộc sống của một ông bố bỉm sữa như cậu."
"Dù cực khổ nhưng rất vui sướng." Trương Mục cười. Mỗi ngày cậu không thể ra cửa, ở nhà rảnh rỗi ngoại trừ vẽ, thì cũng chỉ có thể chuẩn bị đồ dự phòng cho đứa nhỏ trong bụng.
Sau khi để hàng chuyển phát nhanh lên xe, biểu tình Trương Mục đột nhiên trở nên sững sờ. Khương Bằng thấy thế kinh ngạc: "Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, nó vừa đá tôi một cước." Cậu vỗ vỗ bụng, hừ hừ nói tiếp: "Để cho nó nháo đi, sau khi sinh ra từ từ dạy dỗ."
"Bây giờ cậu chỉ nói cho sướng miệng, sợ đến lúc đó cậu liền không nỡ." Khương Bằng cười ha ha.
Lúc Khương Bằng mang đồ vào biệt thự, Trương Mục thấy biệt thự cách vách có rất nhiều công nhân ra ra vào vào, dời rất nhiều đồ vật gia dụng mới đến.
"Có người muốn chuyển tới sao?" Trương Mục không hiểu.
Khương Bằng gật đầu: "Tôi có nghe giáo sư nói qua, là chủ nhân biệt thự cách vách quay về một thời gian, nên mời người đến thay đổi đồ gia dụng."
"Chỉ ở một thời gian ngắn cũng đổi đồ gia dụng?"
"Cuộc sống người có tiền cậu tưởng tượng không nổi đâu. Chủ nhân của biệt thự cách vách là một đại phú hào, loại biệt thự này có mười mấy căn, giáo sư cũng từng thấy mặt hắn, nghe đâu giá trị lên đến hàng trăm triệu."
Trương Mục không khỏi hít một ngụm khí lạnh, chênh lệch quá xa, tư cách để ghen tị với người ta cũng không có. Hay là thôi đi, thực tế một chút, trước tiên nên nỗ lực mua một cái nhà cho bản thân xong hãy nói. Con đường nuôi con nhỏ còn rất dài, cậu cần phải nỗ lực nhiều một chút, không thể nào chịu thua ngay tại điểm xuất phát được.
...
Vì cần thiết cho công tác, Tiêu Tiên đến tỉnh G ở một thời gian, vừa xuống khỏi máy bay tư nhân, đã thấy điện thoại Lương Kiều gọi đến. Anh ghét lễ nghi long trọng khách sáo, nên chỉ có Lương Kiều tới. Cậu ta đến sớm hơn Tiêu Tiên mấy ngày, chủ yếu là để làm quen trước với hạng mục cùng hoàn cảnh. Cung cung kính kính mời Tiêu Tiên lên xe, Lương Kiều không khắc chế được bản năng lắm lời của mình: "Sư phụ, ngài có mệt không? Ngài muốn uống chút gì không? Tôi cảm thấy khí hậu của tỉnh G không tốt, quá lạnh, không thích hợp với tôi, chúng ta vẫn nhanh một chút hoàn thành xong hạng mục rồi trở về thôi. Ở đây còn chưa được vài hôm, tôi đã bắt đầu muốn về nhà."
Tiêu Tiên ngồi ghế sau, tư thế thẳng tắp, biểu tình nghiêm túc nhắm mắt dưỡng thần, không thèm liếc nhìn Lương Kiều một cái. Lương Kiều không nhận được hồi đáp, có chút oan ức, yên tĩnh ngậm miệng. Đến khi dừng đèn đỏ, cậu ta đột nhiên nhớ tới cái gì lại nói: "Đúng rồi, sư phụ, tôi còn gặp phải Trương Mục."
Tiêu Tiên lần này không bình tĩnh như vậy, sửng sốt một chút, mở mắt ra. Lương Kiều nghe lời đoán ý, thấy sư phụ hứng thú, vội vã sinh động như thật nói: "Tôi đi bệnh viện thấy Trương Mục, cậu ta cũng khác biệt hơn trước rất nhiều, mập lên, đặc biệt bụng, sư phụ ngài chỉ nhìn liền giật cả mình. Hơn nữa bên cạnh cậu ta có một người đàn ông đi cùng, thoạt nhìn rất thân mật, tôi luôn cảm thấy quan hệ bọn họ không giống bình thường, ngài xem, tôi còn đặc biệt chụp ảnh đây." Cậu ta vừa nói vừa đem điện thoại di động cho Tiêu Tiên xem.
Lúc đưa, Lương Kiều dự đoán sư phụ sẽ không xem quá lâu, dù sao đó mới là phong cách của sư phụ. Không nghĩ đến, sư phụ lại thật sự nhận lấy điện thoại di động, nhìn tấm hình bên trong rất lâu. Đến lúc Lương Kiều cảm thấy cực kì kinh ngạc, anh mới đem điện thoại di động trả lại.
"Em ấy đi bệnh viện làm gì?" Tiêu Tiên trầm thấp hỏi.
Lương Kiều mờ mịt lắc đầu, không biết đến chuyện đó.
"Vậy em ấy ở đâu?"
Lương Kiều vẫn lắc đầu. Tiêu Tiên nhíu mày, sắc mặt không thay đổi, tuy rằng không nói thẳng, ánh mắt lại rõ ràng viết bốn chữ "Cậu thật vô dụng". Lương Kiều quả thực oan ức, đến cùng cậu ta đã làm sai điều gì?
Lúc đến biệt thự, trời đã tối sầm, ánh nắng sáng lên ở xa xa. Lương Kiều thả chậm tốc độ, tự tin tràn đầy với biệt thự đã kĩ càng chuẩn bị cho sư phụ. Ô tô lướt qua mấy căn biệt thự, Tiêu Tiên nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy thỏa mãn bởi cảnh quan nơi này. Nhưng nhìn một chút, bỗng có một bóng người quen thuộc đột nhiên xông vào tầm mắt. Tiêu Tiên nhìn bóng người kia, trong nháy mắt thân thể nghiêng về phía trước, gấp gáp hô: "Dừng xe!"
Lương Kiều sợ hết hồn, bản năng cấp tốc giẫm lên phanh, còn không biết xảy ra chuyện gì, đến xe dừng hẳn mặt vẫn đầy mờ mịt khó hiểu. Tiêu Tiên không có ý định giải thích, hô hấp gấp gáp, đẩy cửa xe trực tiếp ra ngoài.
Trong sân trước của biệt thự, Trương Mục đuổi theo phía sau Khương Bằng, ý đồ muốn đoạt lại khay vẽ từ tay anh ta. Cậu chạy không lại Khương Bằng, không thể làm gì khác hơn là bảo đảm nói: "Cậu trả lại cho tôi trước đi, tôi đảm bảo đêm nay nhất định ngủ sớm, tuyệt đối không thức khuya, thật sự!"
Khương Bằng hiển nhiên không tin: "Cậu đừng nghĩ gạt tôi, cậu cho rằng tôi có thể tin cậu? Hôm trước cậu cũng nói như vậy, kết quả thì sao? Quay đầu một cái liền cho tôi ngồi đó chờ đến mười một mười hai giờ đêm, cậu không biết thức đêm ảnh hưởng rất lớn đối với sức khỏe à? Đặc biệt là cậu còn phải gánh vác trọng trách nữa."
"Nhưng tôi ngủ không được." Trương Mục ôm bụng, không dám chạy quá nhanh, giải thích: "Cũng chỉ có đêm hôm đó, sau cũng không có, cậu không thể cứ bám vào chuyện hôm đó nhai đi nhai lại."
"Tôi có thể. Khay vẽ ở chỗ tôi, tôi mới yên tâm, cậu nên từ bỏ đi, chờ đến sáng mai tôi trả cho cậu." Khương Bằng rất cố chấp.
Trương Mục lắc đầu: "Không được! Tôi còn chưa có vẽ xong! Cậu mau trả lại cho tôi."
"Bây giờ cậu cần phải nghỉ ngơi, vẽ tiếp, tối nay cậu lại không ngủ được."
Hai người không ai nhường ai, nhất thời giằng co, anh chạy tôi đuổi, tưởng chừng sắp chạy đến sân bên cạnh. Tiêu Tiên nhìn chăm chú Trương Mục, lặng yên không tiếng động đi vào biệt thự, yên lặng nhìn người lâu không gặp.
Trương Mục không chú ý tới, lúc lui về phía sau đụng phải người anh. Cậu sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng nhảy ra, kết quả không đứng vững thân thể lảo đảo muốn ngã sấp xuống.
Khương Bằng không kịp chạy tới, nghĩ đến thân thể bây giờ của Trương Mục, sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Trương Mục cũng rất sợ hãi, cấp tốc lấy tay che bụng. Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không đến, thân thể cậu trực tiếp ngã vào một cái ôm. Cái ôm kia mang cảm giác quen thuộc cùng an toàn, chớp mắt làm tim cậu đập nhanh chóng. Cánh tay Tiêu Tiên rắn chắc mạnh mẽ, thoải mái ôm lấy Trương Mục, một tay đỡ lưng, một tay ôm eo cậu.
Cảm giác đầu tiên là Lương Kiều không nói dối, Trương Mục xác thực mập rất nhiều, cảm giác thứ hai chính là nghi hoặc, sao bụng Trương Mục lại lớn như vậy?
Chỉ là anh còn chưa nghĩ ra nguyên do, bỗng nhiên kinh ngạc, tay mò tới bụng Trương Mục, chớp mắt cảm giác như có một thứ gì đó đá phải. Động tác rất nhẹ, nhưng không phải ảo giác. Tiêu Tiên trong nháy mắt ngây dại.
***
Chú thích:
*Luận lí thành chương: hay Thuận lý thành chương [顺理成章] nghĩa là “Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suông sẻ (như thế nào đó)”.
- -----oOo------