Tác giả: Nhất Diệp Bồ Đề
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ tối đen như mực, không có một vì sao sáng. Nhưng bên trong bệnh viện đèn đuốc lại sáng trưng, bệnh nhân lui tới rất nhiều, người thì vội vàng, người thì mặt không cảm xúc, người thì tràn đầy tinh thần.
Khương Bằng đã thay một chiếc áo khoác trắng khác, hắn nhìn Trương Mục đang cầm bản báo cáo như sắp gục ngã bên cạnh. Hắn có thể hiểu được, lúc này Trương Mục chắc rất kinh hoàng bất lực, đổi lại thành hắn, chắc chắn còn tuyệt vọng hơn cả cậu. Đương nhiên đây chỉ là giả thiết, dù sao hắn cũng đã có bạn gái. Hắn cùng Trương Mục là bạn học cấp ba, quan hệ rất tốt, Trương Mục lớn lên đẹp trai, ở trường học là giáo thảo, các bạn nữ theo đuổi nhiều đếm không xuể. Nhiều lúc hắn là người giúp Trương Mục nhận thư tình kẹp trong sách, mà Trương Mục trầm mê trong học tập, chỉ muốn vẽ tranh, căn bản không nghĩ về chuyện yêu đương. Chỉ là Khương Bằng cũng không nghĩ tới, cậu vậy mà lại thích con trai. Hắn không kì thị đồng tính. Chỉ là lựa chọn riêng của mỗi người mà thôi. Nhưng con đường này muốn đi đến cuối cùng thì rất khó.
"Cậu đừng tự làm khó mình, nếu sự tình đã như vậy thì chỉ có thể nghĩ biện pháp đối mặt." Khương Bằng ngồi bên cạnh an ủi.
Trương Mục trầm mặc, ánh mắt hoang mang, đầu tiên là đối tượng kết hôn biến thành cha của bạn trai cũ, tiếp theo là sau khi chia tay lại phát hiện mình mang thai. Cậu cảm thấy tất cả sự xui xẻo của thế giới đều tụ tập lại chỗ cậu. Năm nay thật sự là không thuận lợi chút nào.
Nửa ngày sau Trương Mục mới cất giọng khàn khàn: "Cậu có thể giúp tôi giữ bí mật không? Đừng nói chuyện này với bất cứ người nào."
"Đương nhiên! Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối kín miệng." Khương Bằng nói xong thử thăm dò: "Mà chuyện đứa nhỏ, tớ cảm thấy cậu nên suy nghĩ thật kỹ, đây là một sinh mệnh, không thể quyết định tuỳ tiện. Tôi cũng phải hỏi thầy giáo, thầy ấy từng khám qua rất nhiều ca bệnh kì lạ, không chừng từng gặp chuyện tương tự như cậu, hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, nhất định sẽ có biện pháp." Hắn dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa chuyện như vậy, cậu cũng nên liên lạc với ba ba của đứa bé, cùng nhau đối mặt."
Thông báo cho ai? Tiêu Tiên sao? Trương Mục nói: "Tôi chia tay với anh ấy rồi."
"Chia tay?" Khương Bằng hơi kinh ngạc: "Các cậu không thể giảng hoà sao?"
Trương Mục cười khổ, không nói gì. Khương Bằng cũng không hỏi lại, hai người đã chia tay, hắn có thể hiểu được tại sao cậu lại lựa chọn từ bỏ: "Vậy cậu suy nghĩ thật kỹ, tôi sẽ không khuyên cậu, có chuyện gì thì gửi tin cho tôi, tôi sẽ ủng hộ lựa chọn của cậu." Khương Bằng nói thêm: "Mà chuyện này tôi vẫn muốn hỏi thầy, thầy ấy rất chuyên nghiệp, cũng có thể giúp cậu. Cậu yên tâm, thầy ấy tuyệt đối giúp cậu giữ bí mật, cậu cảm thấy thế nào?"
"Ừm, phiền cậu rồi." Trương Mục chân thành cảm ơn. Xem lại mọi sự việc thì Khương Bằng thật sự đã giúp cậu rất nhiều.
“Cậu còn nói mấy lời khách khí này với tôi, tôi chỉ hy vọng có thể giúp được cậu." Khương Bằng vỗ vai Trương Mục: "Muộn lắm rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi, cậu khẳng định cũng đói bụng rồi."
Trương Mục gật đầu, đứng lên nói: "Tôi mời."
Cậu kỳ thực không đói bụng, gần đây cậu không có cảm giác thèm ăn, thêm ngày hôm nay xảy ra chuyện này, cậu cũng đâu còn tâm tình ăn cơm.
"Được thôi, lần sau tôi lại mời cậu." Khương Bằng không từ chối.
Trương Mục nghe đến đây lại đột nhiên nhớ tới cậu vẫn còn thiếu Tiêu Tiên một bữa cơm. Cũng không biết khi nào có thể trả lại...
Cơm tối hai người ăn rất thanh đạm, cũng rất dinh dưỡng, Trương Mục tuy nói không thấy ngon miệng nhưng vẫn ăn rất nhiều, cậu nghĩ thầm bây giờ không chỉ có một mình cậu, trước khi quyết định có giữ lại đứa bé hay không, cậu không thể ngược đãi nó.
Ăn cơm xong, Khương Bằng thấy Trương Mục sắc mặt tái nhợt, không có tinh thần, sợ cậu trạng thái không tốt lại làm chuyện gì liền đề nghị đưa cậu trở về lại bị từ chối. Cậu vừa khó tiếp thu vừa kinh hãi, nhưng vẫn còn chưa tới trình độ cần người chiếu cố, che chở. Khương Bằng dặn dò: "Vậy cậu chú ý an toàn, nhớ chạy chậm một chút, về đến nhà thì báo lại cho tôi."
Trương Mục bất đắc dĩ, cười cười: "Biết rồi, cậu sao lại nói nhiều như vậy?"
Khương Bằng nghe thế trợn trừng mắt, chỉ là ánh mắt chẳng có lực uy hiếp gì.
Sau khi khởi động ô tô, Trương Mục ngẫm lại vẫn cảm thấy khó tin, từ nhỏ đến lớn cậu đều rất bình thường, kiểm tra cũng không gặp sự cố, trong cơ thể sao có khả năng còn có bộ phận ẩn tính* được? Hiện giờ trong bụng của cậu đang hoài thai một sinh mệnh nhỏ, đến cậu cũng khó tin nổi.
(*) ẩn tính: ẩn trong ẩn giấu, tính trong giới tính
Nếu như nói cho Tiêu Tiên thì sẽ hù chết anh đi? Cậu nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện điện thoại đã sớm hết pin, lúc trước vội vàng xử lí mọi chuyện, căn bản không chú ý tới. Trương Mục vội vã lấy dây sạc c4m vào, vừa khởi động máy liền thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Từ Thanh Huy.
"Cậu ở đâu? Không sao chứ? Sao tôi gọi điện cho cậu lại luôn tắt máy?" Trương Mục mới vừa gọi điện lại đã thấy hắn bắt máy, Từ Thanh Huy gấp gáp.
Trương Mục thấy hắn cuống lên thì vội vã giải thích: "Tôi không sao, là điện thoại di động hết pin."
Lúc này Từ Thanh Huy mới thở ra một hơi, nói đùa: "Tôi còn tưởng cậu đi kiểm tra ra bệnh gì nặng mà tôi không thể biết. Thế nào? Kiểm tra không sao chứ?"
Trương Mục không nói với Từ Thanh Huy về chuyện cái thai, cậu không biết phải nói thế nào, rất khó mở miệng nói về đứa nhỏ trong bụng: "Không có chuyện gì, bác sĩ nói là viêm dạ dày, phải điều trị tốt, uống thuốc đều đặn."
"Cậu xem, tôi đã nói là không có chuyện gì, cậu sau này phải ăn cay ít lại. Cậu chỉ lo hưởng thụ, phải biết suy nghĩ cho dạ dày của mình một chút."
Trương Mục nở nụ cười: "Biết rồi." Cậu nhớ tới chuyện hôm qua, lại hỏi: "Cậu với Sở Nhĩ Sâm không sao chứ?"
Ngày hôm qua Từ Thanh Huy bị Sở Nhĩ Sâm mang đi, Trương Mục không thể đến tìm hắn. Từ Thanh Huy nghe cậu nhắc tới chuyện này liền nổi nóng, hừ lạnh: "Bạn bè của Tiêu Tiên có thể tốt sao? Hắn quấn lấy tôi, sau đó tôi trực tiếp đánh nhau với hắn một trận."
"..." Trương Mục không còn gì để nói.
"Tôi bị thương nhẹ, hắn cũng chẳng lành lặn gì.” Từ Thanh Huy lời lẽ tầm thường, dặn dò: "Cho nên cậu nhớ cách xa Tiêu Tiên một chút, nếu hắn động thủ thì ba Trương Mục cũng không phải đối thủ của hắn."
*Ba ở đây là số ba nha, không phải ba của Trương Mục đâu.
Trương Mục có chút bất ngờ: "Cậu từng đánh nhau với Tiêu Tiên?"
Đại khái là quá khứ không vẻ vang, Từ Thanh Huy không nói tỉ mỉ: "Nói chung cậu nhớ kỹ là được, tìm đối tượng cho mình phải tìm người có thực lực tương đương, không thì khi bạo lực gia đình, cậu chắc chắn không thể phản kháng."
"..." Trương Mục câm nín, cậu tìm người để yêu, không phải tìm người để đánh nhau. Nhưng Tiêu Tiên sao phải bạo lực gia đình với cậu? Bọn họ xác định quan hệ lâu như vậy Tiêu Tiên còn rất ít khi hung dữ với cậu chớ đừng nói đến bạo lực gia đình.
"Cậu không có chuyện gì thì tôi an tâm hơn nhiều rồi, phía bên này có chút việc, tôi cúp trước đây." Từ Thanh Huy nói.
Trương Mục nói: "Được, bye."
Cúp điện thoại, Trương Mục thấy những cuộc gọi nhỡ còn lại trong danh bạ đều là của Tiêu Tiên, còn có rất nhiều tin nhắn ngắn: "Tôi chuẩn bị xuất phát, còn em?" "Em đến đâu rồi?” "Khi nào em tới? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, có muốn tôi quay về đón em không?" "Em đến thì nhắn lại với tôi, tôi ở ngoài chờ em." "Em không sao chứ? Tôi rất lo lắng."
Trương Mục nhìn chằm chằm tin nhắn, đột nhiên nhớ tới cậu đã hẹn cùng Tiêu Tiên đi xem biểu diễn. Ngày hôm nay trong đầu cậu toàn là mang thai, khiếp sợ, hoảng loạn, hoàn toàn ném việc này ra sau đầu. Cậu gọi điện lại cho Tiêu Tiên, nhưng bên kia không có người nghe. Trương Mục tâm tình lo lắng, do dự một chút, liền cấp tốc quay đầu xe, đi thẳng đến buổi biểu diễn.
Thời điểm cậu tới hội quán, buổi biểu diễn đã sớm bắt đầu, quảng trường lúc trước tấp nập người giờ chỉ còn bảo an đứng canh, thấy Trương Mục tới, tất cả đều nhìn cậu.
Trương Mục không biết đi đâu tìm Tiêu Tiên, cậu đã đi vài vòng quanh sân ngoài đều không thấy anh. Cậu nghe bên trong quán, xen lẫn với giọng ca êm ái là tiếng khán giả vỗ tay kịch liệt. Nhưng cậu không cảm thấy kích động, trong lòng chỉ có sự trống rỗng. Cậu gọi lại cho Tiêu Tiên... Vẫn thuê bao… Trương Mục đứng hồi lâu, cảm giác tay đã đông cứng, cậu nghĩ đến sinh mệnh nhỏ trong bụng, vẫn là nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Gọi điện thoại liên tục không được, cậu ném điện thoại di động đi, tâm tình đột nhiên căng thẳng tới cực điểm. Đúng vào lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên âm thanh tin nhắn. Cậu cầm điện thoại lên, thấy Tiêu Tiên hồi âm: “Tôi có việc phải về công ty, em không có chuyện gì là tốt rồi, hẹn lại lần sau vậy”.
Trương Mục nhìn đi nhìn lại tin nhắn mấy lần, cầm điện thoại di động, không biết sao lại thở phào nhẹ nhõm.
...
Sau đó, Trương Mục cố ý dành thời gian đi một chuyến đến bệnh viện khoa sản, cậu không làm gì cả, chỉ ở chỗ đó quan sát. Đầu tiên cậu đến phòng phẫu thuật phá thai, ở đây phá thai không đau, cậu ngồi đến thời điểm bên ngoài đầy người, phần lớn là các cô gái trẻ, tất cả đều thần sắc bi thương. Có người có bạn trai hoặc người nhà an ủi, cũng có người không ai đi cùng.
Trương Mục ngồi một hồi, chẳng mấy chốc đã có một cô gái rất trẻ tới ngồi bên cạnh. Cô đi một mình, không có ai đi cùng, nhìn hơn hai mươi tuổi, là thời điểm thanh xuân đẹp đẽ. Cô nhìn Trương Mục, hỏi: "Bạn gái anh đâu?"
Trương Mục không nghĩ sẽ có người bắt chuyện, mượn đại một cái cớ: "Cô ấy đi vệ sinh."
"Anh sẽ đi cùng cô ấy đến hết cuộc đời sao? Anh không muốn giữ hay không thể giữ?"
Trương Mục không có bạn gái, chỉ có thể nói tình huống của mình: "Tôi tất nhiên muốn, nhưng lại không thể!"
"Vậy anh là tra nam." Cô gái khinh bỉ: "Lúc nào cũng nói tình huống không cho phép, toàn là mượn cớ. Nếu tình huống không cho phép, sao không làm biện pháp an toàn từ đầu?"
"Đó là tai nạn..." Trương Mục nghĩ thầm, thời điểm cậu cùng Tiêu Tiên làm không nghĩ tới mình có thể mang thai, nếu biết trước tuyệt đối sẽ có biện pháp bảo vệ. Trương Mục quả thực rất oan uổng, cậu nhận ra cậu cũng rất sợ.
Cô gái nghe vậy liền trưng ra biểu tình xem thường, cười nhạo: "Bạn trai của tôi cũng nói là bất ngờ, đàn ông các người quả nhiên đều giống nhau, chỉ muốn kho4i cảm lại không muốn chịu trách nhiệm. Lúc nào cũng thề non hẹn biển, mới xoay đi xoay lại đã trở mặt không quen biết. Tình yêu cái nỗi gì chứ, các người căn bản không nghĩ tới nỗi đau của đứa trẻ, không đau trên người các người thì các người chắc chẳng quan tâm, nói thoải mái, không đau."
"Không phải ai cũng vậy." Cậu nhịn không được giải thích. Mà nói ra thì ai tin việc cậu mang thai?
"Anh nói ai? Anh sao?" Cô gái hỏi: "Anh chẳng phải đi cùng bạn gái đến phá thai sao?"
"..." Trương Mục có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Sao cậu lại biến thành tra nam rồi?"Cô hình như vẫn còn là học sinh?"
Cô gái nói: "Đúng, sinh viên đại học năm thứ ba. Tôi vốn muốn dùng nửa năm học để dưỡng thai, ai mà ngờ lúc hắn nghe nói tôi mang thai liền chạy trốn, đúng là nhát gan."
"Cô rất dũng cảm."
"Anh chưa từng nghe tới câu nói nữ sinh dũng cảm đều là bị bức ép sao? Tôi không phá thì phải làm gì? Sinh nó ra sao? Hắn không xứng."
Cô đang nói, y tá liền gọi người: "Tào Mạn? Ai là Tào Mạn?"
Cô gái đứng lên, đi được mấy bước thì lại quay đầu xem Trương Mục, mặt tái nhợt, nghiêm túc nói: "Nhìn anh cũng không tệ lắm, tôi hi vọng anh sẽ vì bạn gái anh, vì sinh mệnh của đứa trẻ vô tội mà suy nghĩ lại, rồi anh sẽ phát hiện, giữ lại đứa bé cũng không khó như anh tưởng tượng."
Cô nói xong thì tiến vào phòng giải phẫu, chừa lại Trương Mục một bóng lưng kiên cường, nghiêm nghị. Trương Mục nhìn bóng lưng kia, không tự chủ đưa tay sờ sờ bụng, cảm thấy rất hoang mang. Thật sự... Giữ lại đứa bé không khó sao? Trương Mục không ở lại đó nữa, đứng dậy đi về hướng phòng phẫu thuật của khoa sản.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, người nhà sản phụ nóng lòng như đốt lửa, căng thẳng, mong đợi đi tới đi lui. Cũng không lâu lắm, đèn phòng phẫu thuật tắt đi, y tá mang theo nụ cười ôm đứa trẻ mới sinh đi ra, người nhà sản phụ lấy lại tinh thần trong nháy mắt nhanh chóng vây lại, trên mặt đầy vui sướng, phấn khởi. Người chồng trẻ tuổi kích động ôm vợ mình đang khổ sở, liên tục nói cảm ơn. Trẻ mới sinh rất nhỏ, liên tục gào khóc, nhưng đó là biểu hiện của một sinh mệnh và hi vọng mới.
Trương Mục nở nụ cười, cậu cũng thấy niềm hi vọng bất tận từ đứa trẻ đó. Cậu quay người rời đi, lập tức gọi cho Khương Bằng.
...
Ngày thứ tư, thầy của Khương Bằng - giáo sư Lâm Uất Thâm từ G tỉnh qua đây. Trương Mục xin nghỉ phép, một là để gặp giáo sư Lâm, hai là kiểm tra tình huống thân thể của cậu. Giáo sư Lâm là viện trưởng của bệnh viện nhân dân tỉnh G, và là giáo sư của học viện khoa y. Giáo sư ở cấp bậc này rất khó gặp, ông ít khám bệnh cho người khác. Muốn gặp ông đã khó mà muốn gọi cho ông lại càng khó hơn. Lần này vì chuyện của Trương Mục ông cố ý ném lại mọi việc chạy tới gặp cậu.
Giáo sư Lâm đã hơn sáu mươi tuổi, ông theo nghề bác sĩ hơn ba mươi năm, kinh nghiệm phong phú. Ông mang một cặp kính lão, thân thể mạnh khoẻ, khuôn mặt hiền lành, tươi cười hớn hở, nhìn không giống người có chuyện phiền não. Lúc mới gặp Trương Mục cũng không trực tiếp hỏi tình huống của cậu mà xoa dịu không khí, nỗ lực khiến cậu thả lỏng.
Giáo sư Lâm nói cho Trương Mục rất nhiều kiến thức y học, đứng ở góc độ khoa học giải thích nghi hoặc làm cho cảm xúc của cậu ổn định lại, rõ ràng cậu cũng không khác người.
Ngoài ra giáo sư Lâm còn nói cho Trương Mục, lúc trước ông cũng từng tiếp nhận người có hoàn cảnh giống Trương Mục, một người đàn ông có thể sinh con.
Không chỉ riêng Trương Mục, Khương Bằng nghe giáo sư nói cũng rất kinh ngạc. Giáo sư Lâm nói, đôi kia cũng là một cặp đồng tính, mà người mang thai còn lớn hơn vài tuổi so với người yêu của y, lúc đó y cũng đã lớn tuổi, sinh con rất nguy hiểm. Nhưng y rất yêu người yêu của mình, cũng rất muốn đứa bé, cuối cùng vẫn quyết định sinh đứa bé ra. Quá trình sinh sản nguy hiểm nhưng may mắn thay, đứa trẻ sau khi sinh rất khỏe mạnh, hiện tại ba người bọn họ đang sinh sống ở Mỹ, ông lâu lâu cũng sẽ đi thăm họ. Giáo sư còn nói nếu như Trương Mục đồng ý, ông có thể giới thiệu bọn họ cho cậu. Điều này sẽ làm cậu giảm bớt lo lắng. Đương nhiên, nhà kia cũng rất chờ mong được gặp Trương Mục.
*Để biết rằng mình hông cu đơn =))
Trương Mục nói chuyện với giáo sư Lâm rất vui vẻ, cũng không còn lo lắng gì nữa, cậu còn kiểm tra thân thể một lần thật tỉ mỉ. Tình huống của cậu không lạc quan cho lắm, có lẽ là do ảnh hưởng của rượu. Trương Mục nghe xong thì rất lo lắng: "Vậy đứa bé thế nào? Không sao chứ?"
Giáo sư Lâm giọng tự tin tràn đầy: "Không có chuyện gì, cậu đừng lo lắng, có tôi ở đây, bảo đảm đứa bé không có chuyện gì."
Ông kê đơn cho Trương Mục, căn dặn cậu phải đặc biệt chú ý nghỉ ngơi, không thể làm mình mệt nhọc, không được thức đêm, phải thả lỏng cảm xúc, cảm xúc rất quan trọng.
Trương Mục đều ghi nhớ trong lòng, lúc cậu cầm thuốc đi về bầu trời đã tối sầm, ngoài đường còn có tuyết rơi. Cậu nhớ lời giáo sư nói, chú ý từng bước đi, hành động hết sức cẩn thận. Tuy rất khó tin được nhưng nếu cậu đã tiếp nhận đứa bé này, cậu sẽ bảo vệ nó thật tốt. Huống hồ, đứa bé này là của Tiêu Tiên. Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy mình làm gì cũng đáng giá. Cậu dừng xe rồi đi vào hành lang, không ngờ lại thấy Tiêu Tiên đang chờ bên trong, không biết đã chờ bao lâu. Cậu ngạc nhiên: "Anh... Sao anh lại ở đây?"
"Vừa vặn đi ngang qua, tiện đường mang cho em ít đồ." Tiêu Tiên cầm túi giấy đưa cho Trương Mục: "Cái này là một người bạn từ nước ngoài mang cho tôi, không phải em thích ăn nho sao? Tôi không thích ăn nên đem tới cho em.”
Trương Mục nhìn túi nho, trong lòng rối như tơ vò, vừa hổ thẹn vừa bất an. Cậu thậm chí còn do dự, không nhịn được nghĩ đến việc đem chuyện đứa bé nói cho Tiêu Tiên, may mắn khống chế được. Cậu cùng Tiêu Tiên đã chia tay, đây chính là sự thật, nói những thứ đấy để làm gì? Huống hồ là cậu đề nghị chia tay trước: "Trời lạnh thế này..." Trương Mục nhìn tuyết rơi bên ngoài: "Anh không cần vì đưa nho mà lại đi một chuyến."
Tiêu Tiên biểu tình bình tĩnh: "Chỉ là tiện đường."
Trương Mục nhận lấy, tâm hơi rung động: "Buổi biểu diễn đêm đó em có việc, xin lỗi, em không phải cố ý lỡ hẹn. Sau đó em có tới, nhưng anh đã đi rồi." Cậu vẫn nên giải thích cho anh một câu.
Tiêu Tiên kinh ngạc: "Em tới trễ?"
"Đúng vậy, em xin lỗi."
Tiêu Tiên ánh mắt nhu hòa nhìn xuống: "Tôi còn tưởng rằng em không muốn xem cùng tôi."
Trương Mục cười cười, muốn nói làm sao không muốn xem cùng anh? Cậu do dự, nhưng rồi cũng không nói.
Tiêu Tiên khóe mắt liếc về túi thuốc của Trương Mục: "Em đi bệnh viện? Em bị gì sao?"
Trương Mục cúi đầu liếc nhìn túi thuốc, vội vã giấu đi: "Không có chuyện gì, chỉ là dạ dày không quá thoải mái, đi mua thuốc đau dạ dày."
Tiêu Tiên tất nhiên không tin, nhìn túi thuốc nói: "Thuốc đau dạ dày thôi mà, em cần gì sốt sắng như vậy?" Anh vừa nói vừa muốn cầm túi thuốc lên nhìn kỹ một chút.
Trương Mục nắm lấy túi thuốc không buông, thần sắc rõ ràng khẩn trương hơn. Trong lúc hành động xảy ra tai nạn nhỏ, hai người đụng vào nhau, túi thuốc bất ngờ rơi xuống đất. Trương Mục vội vã cúi xuống nhặt, Tiêu Tiên cũng giúp: "Thuốc dưỡng thai?" Tiêu Tiêu kinh ngạc: "Em mua loại thuốc này làm gì?"
Ánh mắt của Tiêu Tiên quá áp lực, Trương Mục sợ bị anh đoán đúng, vội vã căng thẳng giải thích: "Thuốc này là một đồng nghiệp nhờ em mua giùm, thuốc đau dạ dày ở phía dưới."
"Đồng nghiệp?"
"Đúng, chẳng lẽ là em dùng?" Trương Mục tâm tình thấp thỏm, chột dạ nói chuyện cười. Lời của cậu đâu đâu cũng là kẽ hở, nếu ngẫm lại có thể phát hiện điều không đúng. Tiêu Tiên cảm thấy kỳ quái, nhưng anh không tìm ra kẽ hở, càng không nghĩ Trương Mục mua loại thuốc này làm gì, rút cuộc cũng không nghĩ nhiều nữa. Chỉ là Tiêu Tiên sẽ không bao giờ ngờ tới được sự thật lại như lời Trương Mục nói: "Vậy em nhớ phải uống thuốc đúng giờ, chú ý thân thể, đừng để bị cảm, có gì thì nhớ tới tìm tôi." Tiêu Tiên nhẹ nhàng tới gần Trương Mục, cho cậu một cái ôm ấm áp, ôn nhu nói: "Em không cần phải khách khí với tôi như thế, cũng đừng sợ sẽ phiền phức đến tôi, được không?"
Tim Trương Mục đập nhanh hơn, suýt nữa lại chết chìm trong ngực Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên không có ý muốn lên lầu, nhanh chóng chuẩn bị rời đi, giống như thật sự chỉ là tiện đường đến đưa hoa quả cho cậu: "Không nói hẹn gặp lại với tôi sao?" Tiêu Tiên bỗng nhiên quay đầu lại.
Trương Mục nhếch miệng cười lớn, nghiêm túc nói: "Hẹn gặp lại!"
Tiêu Tiên cười cười, mở dù, bước vào trong màn tuyết trắng. Trương Mục nhìn bóng lưng của anh, nhìn cực kỳ lâu, yên lặng mà nói vô số lần: "Xin lỗi".
Tiêu Tiên rõ ràng không hề làm gì sai, là cậu, chính cậu phụ lòng Tiêu Tiên, cậu đúng là đồ khốn nạn từ đầu tới cuối.
...
Ngày đi làm tiếp theo, Trương Mục từ miệng Trương Tiếu biết Tiêu Tiên đi công tác nước ngoài, nghe đâu phải nửa tháng mới về. Bây giờ cậu mới biết vì sao tối qua Tiêu Tiên đến tìm cậu. Bất quá Tiêu Tiên không ở công ty cũng tốt, bằng không Trương Mục thật sự không biết phải làm sao nói lời tạm biệt. Bây giờ cậu đang phải lo một hạng mục lớn vô cùng, thức đêm là chuyện thường ngày, càng không nói tới lo âu. Vì vậy, muốn chăm sóc tốt cho đứa bé, cậu nhất định phải thay đổi môi trường mới.
Trương Mục trực tiếp đi tìm giám đốc, nói với hắn về việc từ chức, trước khi đi, cậu sẽ bàn giao lại công việc của mình. Giám đốc muốn Trương Mục ở lại, năng lực của Trương Mục rõ như ban ngày, hắn đối Trương Mục kỳ vọng rất cao, nhưng thái độ của cậu rất kiên quyết, nói nhất định phải đi. Giám đốc hết cách, cuối cùng phải đồng ý cho cậu nghỉ phép nửa tháng, nói muốn Trương Mục điều chỉnh lại tâm lí, nếu hết kì nghỉ cậu còn muốn từ chức, hắn sẽ tuyệt không ngăn cản.
Trương Mục không nói gì, nhanh chóng bàn giao công tác, cậu chỉ nói với mọi người là áp lực của cậu rất lớn, muốn giải sầu, không nói gì khác. Cũng bởi vậy, người của công ty đều nghĩ rằng Trương Mục thất tình, tâm tình bị đả kích nặng mới cần ra ngoài giải sầu.
Lời đồn này truyền ra càng ngày càng rộng. Ngày thứ hai Trương Mục rời công ty Sở Nhĩ Sâm mới phát hiện. Chuyện này cũng không lạ gì, dù sao việc của hắn không phải là chấp thuận khi nhân viên xin nghỉ, việc từ chức sẽ có người chuyên phụ trách, hắn không cần phải tự làm. Lúc mới biết hắn sợ hết hồn, không có tâm tình xem văn kiện vội vã bảo thư ký Trần Đàm đến.
Trần Đàm chính là cấp trên của Trương Mục, bình thường chỉ có thể từ xa nhìn Sở Nhĩ Sâm, không có tư cách cùng nói chuyện, cho nên khi tổng tài đột nhiên gọi hắn kể chuyện cũ, Trần Đàm ba phần căng thẳng, bảy phần mong đợi. Trước khi vào cửa phải xem trong gương lại dáng vẻ của mình mấy lần.
Sở Nhĩ Sâm không chú ý dáng vẻ của hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Nửa tháng kỳ nghỉ của Trương Mục là cậu phê duyệt?"
Trương Mục? Tổng tài sao lại biết Trương Mục? Trần Đàm lơ ngơ, trong đầu không có cách nào kết nối Trương Mục và Sở Nhĩ Sâm lại với nhau: "Vâng, tôi làm theo quy trình của công ty, cũng cho Dương tổng phê duyệt." Trần Đàm sốt sắng: "Sở tổng, có vấn đề gì không? Trương Mục phạm vào chuyện gì sao?" Hắn liên tưởng tới việc Trương Mục phạm tội chạy trốn...
"Dương Mệ?" Sở Nhĩ Sâm nói: "Không, cậu ấy không phạm tội. Tôi sợ là nếu Trương Mục đi thì có người sẽ không vui."
Trần Đàm nghi hoặc: "A?" Hắn có thể hiểu từng chữ, nhưng sau khi ghép chúng lại thì lại không hiểu? Cho nên Sở tổng tìm hắn đến đây cuối cùng là có ý gì? Hắn đột nhiên có loại dự cảm xấu, tại sao hắn lại cảm thấy sau gáy hơi lạnh vậy nhỉ?
"Cậu không cần biết điều đó, đi làm việc đi." Sở Nhĩ Sâm nói.
Trần Đàm nghi hoặc mà đến, cũng mang vô số vấn đề mà đi, đến cuối cùng cũng không thể hiểu cái gì. Sở tổng luôn nói có người không vui. Ai không vui?
Bên trong phòng làm việc, Sở Nhĩ Sâm nghiêm túc nâng cằm suy nghĩ, tiếp theo liền gửi tin nhắn cho Tiêu Tiên: "Nói cho cậu một tin tức xấu, vợ cậu chạy rồi. Để tôi nói rõ, chuyện này không liên quan đến tôi, là Trần Đàm và Dương Mệ phê duyệt, cậu tức giận thì đi tính sổ bọn họ, đừng liên lụy đến tôi."
Tất nhiên, hiện giờ Trương Mục không biết điều này. Trương Mục nhấc theo hành lý, lên máy bay tới tỉnh G, chuẩn bị nghênh tiếp một cuộc sống mới... kiêm dưỡng thai.
- -----oOo------