Tác giả: Tử Dạ Nguyệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Từ bên ngoài nhìn vào, cái hộp kia lớn ước chừng bằng hai bàn tay Thẩm Trì, có màu nâu sẫm, sau khi mở hộp trận pháp không gian hiện ra hơn mười Cổ quả to chừng bằng nắm tay được xếp ngay ngắn, nhìn từ màu sắc đầy đặn bên ngoài hiển nhiên là còn vô cùng tươi mới.
Thẩm Trì vốn có phòng bị sau khi mở hộp ra lại không nhận thấy được bất luận mùi vị gì của Cổ quả, không khỏi đem hộp nhìn lại mấy lần, mới phát hiện ven rìa miệng hộp có khắc chi chít dày đặc các trận pháp bảo vệ, phong ấn triệt để hương vị vốn mê hoặc lòng người của Cổ quả vào trong hộp.
Lúc trước ở trong tiểu bí cảnh kia, khi đi qua rừng Cổ, Minh Lệ đã từng nói lúc đi ra ngoài sẽ hái cho Thẩm Trì một ít Cổ quả, có điều rõ ràng Thẩm Trì nhớ kỹ, lúc đi ra bí cảnh gần như hoàn toàn sụp đổ, Minh Lệ căn bản không có thời gian di chuyển đến những cây đó mới phải.
Lẽ nào sau đó Minh Lệ lại trở về lần nữa?
Nghĩ đến đây, Thẩm Trì không khỏi giật mình, không nói đến sau khi bọn họ ra ngoài bí cảnh đã hoàn toàn đổ nát, cơ bản không thể nào quay lại lần thứ hai, cho dù sau đó Minh Lệ tìm được đường quay lại thì khu vực trồng cây Cổ cũng gần như đã hóa thành mảnh vụn trong không gian, còn muốn từ đó lấy ra được nhiều quả nguyên vẹn như vậy, có thể tưởng tượng được gặp bao nhiêu trắc trở.
Từ sau khi thu được Xích Linh châu, Thẩm Trì chậm rãi đem trọn vẹn ký ức kiếp trước nhớ lại, sư phụ trong trí nhớ của hắn đúng là Minh Lệ. Minh Lệ kiếp trước cũng đối với hắn như vậy, hắn đã từng hỏi qua nguyên nhân, đáp án cũng chỉ là hai chữ nhân quả. Lúc đó tuy hắn vái đối phương làm thầy nhưng theo thói quen trong lòng vẫn tràn đầy phòng bị, nên cũng không hỏi kỹ, về sau khi hắn muốn biết, đối phương lại biến mất, cho dù hắn tìm kiếm thế nào cũng không thấy tăm hơi.
Lúc nắp hộp đóng lại vang lên âm thanh ken két rất nhẹ, cũng khép lại tâm tư của Thẩm Trì, hắn đem hộp trả về chỗ cũ. Dừng lại một lát, từ túi trữ vật lấy ra linh bảo linh thảo có được trong trận pháp ở Xích Nhạn phong phân loại đặt lên trên kệ linh dược, rồi lui ra khỏi đan phòng.
Nếu hiện tại đã bái Minh Lệ làm thầy ở Thừa Kiếm tông, có tông môn quẩn chân, sau này hắn sẽ có nhiều thời gian đi tìm hiểu cái gọi là nhân quả.
Tại động phủ trưởng lão tông môn Dư Lan phong, linh khí hiển nhiên so với ngoại môn dồi dào hơn rất nhiều.
Có lẽ tòa linh phủ kiếp trước của Thẩm Trì có phần không trọn vẹn, ngoại trừ có thể mang theo người để cư trú cũng không còn tác dụng gì khác, mà tòa linh phủ hoàn chỉnh này, linh khí sung túc gấp mấy lần bên ngoài, so với trận pháp Thẩm Trì tu hành trước kia không chênh lệch bao nhiêu. Mặc dù linh khí không mang tính quyết định ảnh hưởng đến nâng cao tu vi, nhưng cũng cực kỳ quan trọng, như vậy cũng có thể giải thích tại sao lại có nhiều người đổ xô vào nó đến thế.
Sau khi ngắm xong đan phòng, Thẩm Trì trực tiếp dùng linh thức tương liên với linh phủ này, ngay lập tức toàn bộ cảnh tượng bên trong tiểu lâu hiện ra rõ ràng ở trong đầu hắn, phòng luyện công, phòng bế quan, phòng sách, phòng khách, tất cả đều đầy đủ trọn vẹn, đối diện hậu viện còn có một phòng bếp nho nhỏ.
Mỗi một chi tiết đều được an bài vô cùng hoàn mỹ, thậm chí những chỗ hoa văn nhỏ bé nhất cũng được sắp xếp vừa ý. Cầm trên tay bàn trà gỗ tinh xảo dùng làm vật trang trí, Thẩm Trì không khỏi mỉm cười thành tiếng, đây chính là phong cách của sư phụ hắn, nghiêm cẩn gần như hà khắc.
Phòng luyện công ở bên cạnh đan phòng được tăng thêm một tầng trận pháp, chừng mười trượng vuông, có vẻ vô cùng trống trải, phía bên phải cửa vào có một giá vũ khí, bên trên dựng thẳng một hàng vũ khí đao thương kiếm, đẳng cấp mỗi một món đều trên bảo khí, liếc mắt nhìn qua đều rất uy phong.
Thẩm Trì trông thấy một tờ giấy ở trên giá vũ khí, đúng là Minh Lệ để lại.
“Binh khí chính là tính mệnh thứ hai của tu giả, cẩn thận không thể chọn bừa, binh khí ở đây ngươi có thể tự lấy, chọn cái tiện tay nhất, chờ tu vi của ngươi có chút thành tựu, vi sư cùng ngươi chọn lại vũ khí bản mệnh.”
Với tiên tu thông thường mà nói, Trúc cơ chính là ngưỡng cửa tu hành, tu đến Kim đan mới có thể coi là được chút thành tựu, thành tiên chính là tận cùng của tu đồ. Nhưng kiếp trước Minh Lệ từng nói qua với Thẩm Trì, riêng bàn về tu tiên, Nguyên anh cùng lắm mới có chút thành tựu, nhưng nếu ví với tất cả đạo đồ, độ kiếp phi thăng chẳng qua mới là khởi đầu.
Lúc Minh Lệ nói những lời này Thẩm Trì vẫn còn mờ mịt, mà cho dù đến bây giờ, hắn cũng không hiểu rõ ngụ ý sâu xa hơn trong đó, dù sao trong trí nhớ của Thẩm Trì, hắn chưa bao giờ phi thăng cả.
Nhưng tại sao Minh Lệ lại nói như vậy, lẽ nào y đã từng lên tiên giới?
Kết hợp lại cả hai đời Minh lệ đều từng đề cập với hắn hai chữ nhân quả, đột nhiên tinh thần Thẩm Trì rúng động, trong đầu nhất thời hiện lên hai chữ — luân hồi.
Thẩm Trì từng xem qua ghi chép trong một cuốn điển tịch cổ, chữ cổ bên trong hắn tìm kiếm rất lâu mới hiểu hết được một phần, nó ghi lại một đoạn cấm thuật của tiên giả, chính là luân hồi như thế nào, chỉ có điều tác giả viết nội dung phía sau quá ẩu, thực sự không thể nhận ra, sau đấy hắn cũng bỏ qua.
Nếu như Minh Lệ từng thông qua cấm thuật đầu thai của tiên giả ở Sơ Linh giới, vậy cái nhân quả mà y nói đã dễ lý giải hơn rồi.
Dù sao ký ức từng trải qua Thẩm Trì đều nhớ rõ, trong ấn tượng của hắn đúng là chưa từng cùng bất luận kẻ nào tạo ra nhân quả sâu nặng như thế.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Trì cũng không tính đi tìm Minh Lệ hỏi ngay, suy cho cùng có rất nhiều chuyện ở giai đoạn này hắn không cần phải biết.
Công pháp ngày đó Minh Lệ đưa cho Thẩm Trì đã từng thử luyện qua ở Xích Nhạn phong, sau đó mới phát hiện ra năng lượng sản sinh từ môn công pháp tu thần dĩ nhiên có thể hoàn toàn mô phỏng lại phương thức vận hành linh lực trong <Ngự băng quyết>, thậm chí còn tỏ rõ hiệu quả của nó.
Khi ấy Thẩm Trì vô cùng khiếp sợ, nếu là như thế, vậy công pháp tu hành này cũng không phải chỉ có sẵn tính dung nạp vô cùng mạnh mẽ như Minh Lệ từng nói, mà có thể mô phỏng theo bất luận công pháp tu hành nào.
Để kiểm chứng suy đoán này, Thẩm Trì một lần nữa thử nghiệm vận hành tu hành ma công kiếp trước, kết quả lại thành công lần thứ hai.
Ngay cả bản thân Thẩm Trì cũng không nghĩ đến khả năng này, chẳng qua sau đó hắn cũng xác nhận, chỉ có công pháp mà hắn hiểu rõ đạo pháp quyết mới có thể hoàn toàn mô phỏng, mà các chiêu thức công pháp cũng cần tự mình luyện tập từ đầu. Nhưng cho dù như vậy cũng đủ để khiến toàn bộ tu giới khiếp sợ rồi.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Trì càng có thêm lòng tin với môn công pháp này, hắn cũng hết sức tò mò nếu tiếp tục tu hành công pháp này phải chăng có thể giống như tu giả bình thường tu tới Nguyên anh.
Chẳng qua điều quan trọng nhất hiện nay vẫn là luyện thuần thạo kiếm pháp Ngự băng quyết. Lúc trước ở kiểm tra tông môn hắn đã sử dụng pháp quyết trong Ngự băng quyết, có điều lại không sử dụng kiếm quyết của nó, dù sao vũ khí của hắn chỉ là một con dao găm.
Thẩm Trì nán lại ở trong phòng luyện công một đêm, rốt cục đem mười đạo kiếm quyết luyện thành thục, mà sau đó một phần tu vi bị tiêu hao quá lớn, cũng không phải hiện tại hắn không thể tiếp tục luyện, nhưng hắn chỉ ghi nhớ chứ chưa tu luyện.
Càng tu luyện về sau, Thẩm Trì càng cảm thấy sự tinh diệu của Ngự băng quyết, nếu không phải hắn đã quyết định tu luyện tu thần quyết, bộ công pháp này hiển nhiên chính là lựa chọn tốt nhất.
Ngày hôm sau, Thẩm Trì mới tĩnh tọa điều tức hoàn tất, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa, Thẩm Trì hành lễ: “Bái kiến sư tôn.”
Minh Lệ nhìn về phía Thẩm Trì, “Không cần đa lễ, đây là đệ tử lệnh của ngươi, tiền tiêu hàng tháng sau này sẽ có người đưa tới, không cần đi lĩnh mỗi tháng.”
Ở Thừa Kiếm tông, đệ tử thân truyền tuy xếp cùng một thế hệ với đệ tử nội môn, nhưng trong đó đẳng cấp cao hơn một bậc so với đệ tử nội môn, tiền tiêu hàng tháng có người đưa tới cũng không có gì kỳ lạ, Thẩm Trì nghe vậy gật đầu nhận lấy đệ tử lệnh.
Tấm đệ tử lệnh này nguyên một màu mặc thanh, so với tấm lệnh bài Vân Dục đưa cho Thẩm Vô Hoặc còn đậm hơn rất nhiều, chắc là lệnh bài đệ tử mỗi đời đều có chỗ khác biệt, mặt trước khắc một thanh kiếm, hiển nhiên chính là dấu hiệu của Thừa Kiếm tông, mặt sau dùng thể chữ triện cổ khắc lên hai chữ “Vô Trì”, chính là đạo hiệu của Thẩm Trì.
(Đệ tử lệnh mặc thanh sắc)
Minh Lệ lại đưa ra một cái lệnh bài màu nâu, “Đây là thông hành lệnh tàng thư các, nếu tìm đọc tư liệu có thể tiến vào, thư tịch bên trong có thể tùy ý mượn đọc.”
Nghe thấy Minh Lệ nói như vậy, đôi mắt Thẩm Trì hơi sáng lên, nhận lấy lệnh bài nói: “Đa tạ sư tôn.”
Xưa nay Thẩm Trì rất thích xem các loại điển tịch, làm ma tu kiếp trước để dành được bao nhiêu điển tịch sách cổ hắn đều xem qua từng cuốn, ngay cả các loại kỳ văn tạp lục của các tiểu đạo cũng tìm tòi nghiên cứu. Ngay từ kiếp trước lúc nghe nói trong tàng thư các Thừa Kiếm tông có rất nhiều bản sách lẻ, Thẩm Trì liền động lòng, nhiều lần lấy lý do điều tra tình hình quân địch phái thuộc hạ tới do thám, chẳng qua muốn thăm dò đường vào Thừa Kiếm tông, hiển nhiên những thuộc hạ kia của hắn ngay cả pháp trận bảo vệ sơ cấp cũng không phá nổi. Sau nhiều lần thất bại, hắn liền tự mình động thủ, thuận lợi tiến nhập Xích Nhạn phong ngoại môn Thừa Kiếm tông.
Có điều hắn cũng đành dừng bước tại Xích Nhạn phong, nhưng chính lần đó, vừa vặn phát hiện được tiểu thiên địa trong pháp trận kia, đó chính là thu hoạch lớn nhất của Thẩm Trì khi tới Thừa Kiếm tông.
Bây giờ lại có được thông hành lệnh vào tàng thư các, Thẩm Trì mới có thể vui vẻ như vậy.
Thấy Thẩm Trì đem thông hành lệnh cất đi, ánh mắt Minh Lệ nhu hòa một chút, sau đó mới nói: “Đi theo ta.”
Minh Lệ đi ở phía trước, Thẩm Trì ở sau y mấy bước, bỗng nhiên nghe thấy đối phương nói: “Hiện tại Dư Lan phong chỉ có hai người ta và ngươi, nếu ngươi cảm thấy cô đơn, ta có thể thu mấy tên đệ tử ký danh đến bầu bạn với ngươi.”
Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, có điều Minh Lệ đưa lưng về phía hắn nên không thấy rõ biểu cảm gì, chỉ nói: “Tạ ơn sư tôn quan tâm, ta rất thích yên tĩnh, không cần người bầu bạn.”
“Ừm.”
Thẩm Trì đi ở phía sau Minh Lệ, dạo qua ngọn núi một vòng mới phát hiện ngọn núi này ngoại trừ quái thạch lởm chởm sau sườn dốc, những nơi còn lại tương đối bằng phẳng, mà bồn địa trong đỉnh núi đúng là hiếm thấy. Chỗ Minh Lệ an bài cho Thẩm Trì ngày hôm qua vừa vặn ở phía phần rìa bên ngoài bồn địa sau sườn dốc.
Tuyết và nước trên đỉnh núi tạo thành dòng chảy từ từ trôi xuống, hình thành từng dòng suối nhỏ ở quanh nơi này, mảnh đất bằng phẳng trong bồn địa được chia làm vài mảnh, phân chia ra trồng trọt linh quả linh cốc linh dược, có điều nhìn niên đại cũng còn rất mới, nói vậy chắc là mới trồng không lâu, chẳng qua đa số đều đã thành thục rồi.
“Thường ngày ta tu hành trên đỉnh núi, nếu ngươi có chuyện hãy tới tìm ta, hoặc là truyền tin cho ta.” Dạo xong, Minh Lệ gật đầu với Thẩm Trì, “Nếu trong tu hành có gì không hiểu có thể hỏi ta, công pháp chủ tu hiện tại của ngươi mặc dù ta không hiểu rõ lắm, nhưng tóm lại có thể suy đoán một chút.”
“Dạ, đa tạ sư tôn.”
“Biết nấu nướng chứ?”
Mặc dù không biết lời ấy của Minh Lệ có ý gì, Thẩm Trì vẫn đáp: “Biết.”
“Ừm, bây giờ ngươi chưa ích cốc, vẫn nên ăn vào một ít linh thực mới tốt, linh vật nơi này ngươi có thể tự lấy.”
Mảnh vườn này chẳng lẽ Minh Lệ đặc biệt trồng riêng cho hắn? Thẩm Trì không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Minh Lệ, chẳng qua vẻ mặt y vẫn như cũ không nhìn ra nửa điểm khác thường.
Sau khi thông báo xong, Minh Lệ xoay người hướng về phía ngọn núi, nói: “Ba năm sau đại hội tu giả cử hành ở Chấp Phù tông, chủ yếu là tranh đoạt danh ngạch tiến vào Thiên Di bí cảnh, nếu ngươi có hứng thú có thể nói với ta.”
Kiếp trước mặc dù lúc này Thẩm Trì vẫn chưa tu luyện, nhưng ở trên đường bái sư gian nan đã nghe qua đôi lời về đại hội tu giả, cũng biết hội này có bao nhiêu long trọng đối với tu giả. Nhưng Thẩm Trì nghĩ đến cốt truyện, không khỏi nghi vấn: “Người được chọn tham gia đại hội tu giả không phải do đại tuyển tông môn quyết định sao?”
“Không cần, vi sư xem qua biểu hiện của ngươi lúc kiểm tra tông môn, tiến vào đại hội không thành vấn đề, công pháp kiếm quyết tông môn rập theo một khuôn khổ, tham tuyển chẳng qua chỉ lãng phí thời gian. Có điều nếu ngươi không muốn tham gia đại hội tu giả, muốn trực tiếp tiến vào bí cảnh cũng có thể nói với ta, ta sẽ lo thỏa đáng cho ngươi.” Minh Lệ một lần nữa nhìn sang Thẩm Trì, “Chẳng qua đại hội tu giả dị sĩ kẻ tài xuất hiện lớp lớp, vi sư cho là ngươi nên đi một phen thì tốt hơn.”