Tác giả: A Nguyễn Hữu Tửu
Hai giờ chiều chủ nhật, mọi người gặp nhau trước cổng trường học.
Năm người trong tổ kia cũng gặp mặt đúng hẹn, chỉ có Lâm Hòa Tây là tới muộn. Chẳng ai muốn gọi wechat cho hắn, cuối cùng vẫn là Dương Quyển gọi wechat cho hắn.
Khi Lâm Hòa Tây nghe máy, hắn nói hắn đang trên đường tới.
Dương Quyển cúp điện thoại, truyền lời của Lâm Hòa Tây cho bốn người còn lại.
Ngay lập tức có người xệ mặt xuống, cao giọng phàn nàn hắn không tuân thủ.
Dương Quyển không nhịn được giải thích giúp hắn một câu: "Nói không chừng nhất thời có chuyện quan trọng nên chậm trễ."
Một người chung phòng ký túc tên Triệu Độ nhỏ giọng phản bác: "Tôi thấy nào phải có chuyện chậm trễ, rõ ràng chính là tình hình chiến đấu tối qua quá kịch liệt, đến bây giờ còn chưa dậy được đó chứ."
Chu Huyên xoay đầu lại hỏi: "Tình hình chiến đấu gì?"
Ngay cả Du Trọng không mấy khi quan tâm tới chuyện vớ vẩn cũng nhìn lại.
Mặt Triệu Độ lộ vẻ kinh ngạc: "Các cậu không xem diễn đàn trong trường sao?"
Chu Huyên nghe vậy, khó chịu cau mày, "Trong diễn đàn tất cả đều là chuyện của Lâm Hòa Tây, ai muốn ngày ngày nhìn hắn chứ?"
"Hôm nay tôi cũng tình cờ xem thôi." Triệu Độ hạ thấp giọng: "Các cậu cũng biết tân hoa khôi của khoa biểu diễn được ẩn danh bình chọn trong diễn đàn chứ?"
Dương Quyển suy nghĩ một lúc, vẻ mặt chợt hiểu ra: "Tôi biết, hình như là tân sinh viên năm nhất, tên -"
Chu Huyên tiếp lời cậu ta: "Phương Thanh Ninh."
"Đúng rồi." Triệu Đô gật đầu một cái: "Chiều qua có người chụp được hắn và Phương Thanh Ninh vào khách sạn tình yêu gần trạm xe, còn đăng hình lên diễn đàn."
"Tốc độ của hắn đúng là nhanh." Chu Huyên hừ nhẹ, "Nhanh như vậy câu được sinh viên nhăm nhất lớp 1."
Một thành viên khác trong tổ cũng nói: "Tấm hình này tôi cũng xem qua rồi, hình chụp rất rõ, nhìn gò má đúng là hắn."
Mấy người bắt đầu tính ngón tay, đếm số lần Lâm Hòa Tây và bạn tình đi thuê phòng bị người ta chụp được hoặc trông thấy.
Du Trọng từ nãy tới giờ đứng bên cạnh không nói gì, bất chợt lúc này lên tiếng hỏi: "Khẳng định là hình chụp ngày hôm qua?"
Triệu Độ nghe vậy, ngẩn người nói: "Cậu xem hình không?"
Du Trọng không chút do dự: "Xem."
Triệu Độ lấy di động đăng nhập vào trong diễn đàn, cho cậu xem tấm hình kia.
Chu Huyên đứng bên cạnh vẻ mặt buồn bực nhìn cậu, "Từ lúc nào cậu hứng thú với loại chuyện như vậy?"
Du Trọng từ chối cho ý kiến: "Xem một chút thì sao?"
Quả nhiên Chu Huyên không hỏi tới nữa, chỉ hất cằm nói với cậu: "Được, cậu là đại thiếu gia, cậu nói xem thì xem."
Tấm hình vẫn đang treo trên trang đầu chưa hạ xuống, thậm chí đã có dấu hiệu trở thành topic hot. Triệu Độ phóng to tấm hình, đưa cho Du Trọng xem.
Chỉ cần tùy ý quét mắt một vòng là Du Trọng có thể nhận ra, gò má trong tấm hình kia là của Lâm Hòa Tây. Còn quần áo mặc trên người đối phương, cũng chính là bộ ngày hôm qua lúc cậu gặp hắn.
Du Trọng đưa điện thoại trả lại cậu ta: "Hình chụp lúc nào?"
Triệu Độ cúi đầu mở nội dung bài đăng của chủ top, "Tầm khoảng lúc bốn năm giờ chiều."
Vẻ mặt Du Trọng kỳ quái: "Bốn năm giờ chiều? Bốn giờ hay năm giờ?"
Triệu Độ nói: "Chủ top cũng nói không nhớ rõ lắm."
Du Trọng gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, nhưng chậm rãi nhíu mày.
Chiều hôm qua gặp Lâm Hòa Tây ở khu phố quán bar, thời gian cũng tầm năm giờ, cậu không cho rằng chuyện thuê phòng này có thể kiểm soát trong vòng nửa tiếng được.
Cậu không biết vì sao những lời đồn như vậy lại xuất hiện, nhưng chỉ cần nghĩ tới mức độ rộng rãi của tin đồn, và sự thật đằng sau tin đồn, sắc mặt Du Trọng đã trở nên có chút khó coi.
Cậu không mở miệng giải thích giùm Lâm Hòa Tây, cũng không chĩa vào tấm hình nói ra bất kỳ nghi vấn nào, nhưng dần dần trong lòng bắt đầu nghi ngờ tính chân thật và độ tin cậy của những tin đồn liên quan tới Lâm Hòa Tây trước kia.
Chừng năm phút sau đó, Lâm Hòa Tây từ đường cái phía đối diện đi tới.
Dưới cái nắng nóng với nhiệt độ 30 độ, thế nhưng hắn lại vô cùng khác thường mặc một chiếc áo có tay, như thể muốn che giấu dấu vết trên cơ thể không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vừa vặn ngầm xác nhận tin đồn thuê phòng trong diễn đàn.
Năm người đứng dưới bóng cây sắc mặt khác nhau nhìn hắn.
Nhận thấy ánh mắt họ dừng lại quan sát quá lâu, Lâm Hòa Tây lại không chút nào mất tự nhiên, thậm chí còn nghiêng đầu nhếch môi nhìn Du Trọng cười cười.
Chu Huyên không nhịn được mở miệng đầu tiên: "Cậu có quan niệm về thời gian không hả? Để mấy người bọn tôi đứng dưới trời nắng gắt chờ cậu."
Lâm Hòa Tây nhìn Chu Huyên, khóe môi giữ nụ cười chưa thu lại, giọng điệu không tập trung: "Chẳng lẽ mắt tôi mù à? Dưới bóng cây đại thụ lấy đâu ra ánh mặt trời?"
Ánh mắt Chu Huyên âm trầm dõi theo hắn.
Lâm Hòa Tây không nhìn cậu ta nữa, áp chế nụ cười cà lơ phất phơ, quay đầu nhìn về mấy người khác nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đến muộn là tôi không đúng."
Quét mắt nhìn hắn một cái, không nhắc lại chuyện bị trễ, Du Trọng nói: "Được rồi, người đến đông đủ thì đi thôi."
Họ tới cửa hàng thiết bị ngoài trời thuê ba lều đôi và hai cần câu cá, vốn tính mang về ký túc xá của mình, cuối tuần mang đi vườn ươm luôn. Sau đó lại nhất thời quyết định đặt cọc tiền trước, cuối tuần tới cửa hàng lấy.
Sau khi từ trong cửa hàng đi ra ngoài, sáu người chia nhau rời đi. Chu Huyên còn có việc đi trước, Dương Quyển và Triệu Độ thì về thẳng ký túc xá, một thành viên khác trong tổ cũng về ký túc xá một mình, còn lại hai người Lâm Hòa Tây và Du Trọng, vừa vặn cùng đường về tiểu khu phía Nam thành phố.
Lâm Hòa Tây chủ động bắt lời với Du Trọng, giọng điệu hơi cao: "Vừa nãy là cậu giải vây giúp tôi à?"
Du Trọng liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: "Lúc nào?"
"Lúc Chu Huyên nói tôi bị muộn ấy." Lâm Hòa Tây hơi nheo mắt đón ánh mặt trời.
Du Trọng nghe vậy, hừ cười một tiếng không rõ ý tứ, "Tôi chỉ đang nói thật."
"Thật sao?" Ánh mặt trời đâm vào mắt khiến khó mở mắt ra được, Lâm Hòa Tây theo bản năng giơ tay lên che, giọng nhẹ nhàng mà tùy tiện: "Vậy tôi xem cậu đang giải vây cho tôi."
Du Trọng từ chối cho ý kiến, híp mắt quan sát gò má hắn một lúc, bỗng dưng vươn tay giữ cánh tay đang nâng lên của hắn.
Ánh nắng trong tầm mắt bỗng bị che đi hơn phân nửa, trên cánh tay truyền tới nhiệt độ khô ráo trong lòng bàn tay đối phương, Lâm Hòa Tây khẽ ngây người, không tự chủ dừng bước nhìn cậu.
Sắc mặt Du Trọng như thường, cầm tay hắn xắn ống tay áo lên cao, ánh mắt rơi vào trên tấm gạc màu trắng băng cánh tay hắn: "Ống tay áo kín gió, vết thương dễ bị nhiễm trùng."
Lâm Hòa Tây chợt lấy lại tinh thần, rút tay ra khỏi lòng bàn tay cậu, cũng không để ý lời cậu nói mấy, "Không sao."
Quả nhiên Du Trọng không quan tâm hắn nữa, thu hồi ánh mắt hỏi: "Thấy bài đăng trên diễn đàn trường chưa?"
"Hôm qua xem rồi. Cho nên," Lâm Hòa Tây đáp rất hời hợt, thậm chí còn cười cười như có điều suy nghĩ, "Khi tôi tới, các cậu đang nói chuyện này?"
Du Trọng lặng lẽ đánh giá hắn: "Cậu không có ý giải thích à?"
"Tại sao phải giải thích?" Giọng Lâm Hòa Tây cực kỳ tự nhiên hỏi lại: "Có đôi khi, cậu chủ động giải thích những phiền toái nhỏ, hành động như vậy ngược lại sẽ mang tới cho cậu phiền toái lớn hơn nữa." Hắn nhếch môi, nửa cười giỡn nửa nghiêm túc bổ sung: "Tôi lại ghét nhất là người phiền toái."
Mặc dù thân phận Du Trọng và hắn hoàn toàn trái ngược, nhưng đều cùng lớn lên trong hoàn cảnh kim tiền và quyền thế tối thượng. Mặc dù không thể cảm động lây với những lời Lâm Hòa Tây nói, nhưng nghĩ sơ qua là có thể nhanh chóng hiểu được ám hiệu và thâm ý ẩn trong lời đối phương nói.
Nhớ lại những lúc Chu Huyên căm hận và ghét bỏ khi nhắc tới phòng bên ngoài và con riêng, có thể nghĩ, cuộc sống của Lâm Hòa Tây ở nhà họ Lâm cũng không tốt hơn là mấy.
"Còn ba cậu?" Du Trọng khẽ nhướng mày, giọng lạnh nhạt trần thuật: "Chủ nhật tuần trước xem đua xe, là ông ta cho cậu đi à."
"Thì ra cậu biết?" Lâm Hòa Tây đầu tiên là mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó khẽ cau mày: "Ông ta cũng không thích tôi." Nói ra những lời này thì vẻ mặt hắn bình tĩnh tới mức gần như hờ hững, "Nhà họ Lâm đón nhận tôi, không phải vì ông ta sinh lòng áy náy với tôi và mẹ tôi, mà là vì bà Lâm có dụng ý khác."
Đây không phải là đáp án khiến người ta vui vẻ, đôi mắt sắc của Du Trọng hơi trầm xuống.
Cũng may Lâm Hòa Tây không tính tiếp tục đề tài này, nói cho cùng hắn và Du Trọng ngay cả bạn bè cũng không tính là phải, cho dù hắn muốn dốc bầu tâm sự, đối phương chưa chắc đã nguyện ý nghe.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn bày tỏ gì. Nếu người cần dựa vào bày tỏ mới có thể lớn lên được, sống tốt được, như vậy hắn nhất định không thể thuận lợi lớn lên cho tới giờ này.
Lâm Hòa Tây đổi chủ đề, cố ý hỏi cậu: "Nếu cậu biết bài đăng trong diễn đàn là giả, tại sao không giải thích giúp tôi?"
Du Trọng liếc nhìn hắn một cái: "Cậu là gì của tôi?"
Lâm Hòa Tây suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Chẳng phải là gì cả."
"Nếu không phải là gì," vẻ mặt Du Trọng bình tĩnh: "Thì tại sao tôi phải giải thích giùm cậu?"
Lâm Hòa Tây dừng một lát, sau đó chậm rãi gật đầu, "Nói cũng đúng."
Lời của đối phương đúng là chuẩn.
Hầu hết mọi người trên thế giới này đều như vậy, trong mắt vĩnh viễn chỉ nhìn thấy người mình quan tâm.
Giả sử ngày hôm nay người bị truyền ra lời đồn là Chu Huyên hay Lâm Đồng, như thế Du Trọng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hoặc là mặc kệ.
Lâm Hòa Tây đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, ngay cả một người có thể đối xử với hắn như vậy, hắn cũng không tìm được.
Hắn đắm chìm trong tâm trạng của mình đến nỗi không nhận ra bước chân mình dần chậm lại.
Chỉ một lúc sau, khi Du Trọng lần nữa quay đầu lại thì Lâm Hòa Tây đã rơi lại một khoảng cách rất dài phía đằng sau.
Cậu dừng lại chờ hắn.
Lâm Hòa Tây vẫn bước chậm như cũ, ánh nắng hơi chói rơi xuống mặt hắn, Du Trọng có thể thấy rõ ràng, đôi mắt hắn khẽ rũ xuống đôi môi mím chặt, trong đôi mắt trống rỗng không có ý cười.
Du Trọng đứng im tại chỗ, khẽ nhíu mày.
Một giây tiếp theo, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại mở miệng: "Lâm Hòa Tây, cậu có muốn dắt chó đi dạo giúp tôi không?"