- Trang chủ
- Lấy Chồng Nhà Giàu
- Chương 17
Tác giả: Triệt Dạ Lưu Hương
Đoạn phim 1
Tên cao to mất dạng, thực ra Lộ Tiểu Phàm cũng không day dứt quá nhiều. Dù sao cậu cũng không phải linh mục, cậu không có dư thừa tình cảm để thương xót cho ai gặp bất hạnh. Vả lại tên cao to còn ức hiếp cậu rất tàn độc nữa.
Vài ngày sau cậu đi ngang qua một con ngõ theo thường lệ, lại trông thấy tên cao to đang đánh nhau. Cậu vốn không muốn xem vì không muốn dính vào phiền phức, nhưng thấy dưới chân y là một đống tạp chí khiêu dâm chữ phồn thể, xem chừng trận này nổ ra chính bởi tranh giành địa bàn.
Tên cao to ra tay rất hiểm độc, vì y dù không đánh quá hung hiểm nhưng mỗi một nắm đấm lại thô bạo, chẳng mấy chốc đã khiến lũ đến tranh địa bàn chạy tóe khói.
Y khom lưng nhặt tạp chí trong gió lạnh, cậu sực nhớ đến hình ảnh y được tung hô vây quanh ở trường. Cậu bước qua, chọn một quyển tạp chí, khi ấy cậu nghĩ nếu y nhận ra cậu, cậu sẽ bỏ của chạy lấy người, song y chỉ ngẩng lên liếc cậu một cái cũng không nói gì, tiếp tục khom người xếp tạp chí.
Cậu liền trả tiền mua một quyển rồi lại vứt nó tại một góc. Hàng ngày cậu đều đi mua tạp chí, rồi hàng ngày lại vứt tạp chí.
Rốt cuộc có một hôm tên cao to mở mồm, không phải cảm tạ mà là quát tháo: “Đánh chết mày giờ, tao mượn mày thương hại tao sao?”
Nói rồi không thèm xách túi tạp chí theo, y bỏ đi luôn. Cậu đành phải ôm một đống tạp chí khiêu dâm của y, vất vả chạy theo sau, cà lăm: “Mình… Mình không bảo anh mình… đánh bạn đâu!”
Tên cao to bị cậu quấy rầy, quay ngay đầu ném cho một câu: “Xéo đi!”
Cậu ôm tạp chí của y, muốn xéo cũng không biết xéo đi đâu, đành phải lật đật theo sát y, nói ngắc ngứ: “Thật đấy, mình không muốn thành ra thế này đâu!”
Tên cao to đột ngột bỏ chạy, đến một khu nhà thấp lè tè thì mất dạng. Cậu hỏi thăm một bà lão ở gian nhà trước xem có thấy cậu nào cao to chạy qua đây không, bà cụ chỉ tay và nói: “Có phải hỏi con trai của ông thọt không? Sống ở cửa tò vò thứ ba sau ngõ.”
Cậu lần mò theo con đường, nhìn thấy cánh cửa tò vò lụp xụp mà không thể tin được đây là nhà của tên cao to luôn ăn vận bóng bẩy. Cậu gõ cửa, mở cửa là một người đàn ông khập khà khập khiễng, nghe giới thiệu là bạn cùng học của tên cao to liền niềm nở mời cậu vào nhà.
Y thấy cậu vào, mặt đỏ sọng, bật dậy đẩy cậu ra cửa,
Người đàn ông bị thọt vội kéo y: “Chí Cần, sao con cứ thế hả? Sao mãi không chịu lớn?!”
Y bị ông ta kéo liền quay người vào nhà.
Cậu ngồi ngoài nhà nói chuyện mới biết nhà y họ Thẩm, tên cao to tên là Thẩm Chí Cần, năm xưa học hành giỏi giang nhưng không rõ tại sao kết quả thi đại học không cao lắm, vừa hay đại học R mở thêm hệ cao đẳng, ông thọt liền giấu y, kêu người ta đâm bị thương chân mình đặng lấy tiền bồi thường chạy cho y vào học.
Cái thời điểm ấy những ai chạy tiền vào học toàn là nhà giàu, Thẩm Chí Cần lại ham hố, quần áo mặc là phải đẹp, không có tiền thì đi làm thuê, bán tạp chí.
Lý do Lâm Tử Dương bức lui y rất đơn giản, đó là để một cảnh sát bắt quả tang y buôn bán tạp chí khiêu dâm. Thế là Thẩm Chí Cần vừa một lần phạm tội đánh nhau, vừa một lần phạm tội buôn bán văn hóa phẩm đồi trụy bị tóm về đồn, hai tội hợp lại thành kết quả bị đuổi học.
Trên đường về, Lộ Tiểu Phàm chợt nhiên áy náy sâu sắc. Cậu thấy rằng vì cậu mà làm vận mệnh một người đương từ trên đỉnh cao tuột xuống tận đáy vực, hơn nữa còn như là khó lòng vươn lên cho đặng.
Cứ ba ngày cậu đến chỗ Thẩm Chí Cần hai ngày, xách một ít đồ qua.
Tiền tiêu vặt của cậu không nhiều lắm, nhà y có việc gì cậu đều giúp. Cậu phụ y bán tạp chí, nhưng cái bộ dạng nhút nhát của cậu dễ dàng gọi người đến đánh nhau, chưa được bao lâu Thẩm Chí Cần đã bắt cậu té khẩn.
Cậu bắt đầu nhặt nhạnh đồng nát, có gì bán được thì bán. Bối Luật Thanh dẫn cậu đi ăn cơm, cậu liền rình thức ăn, còn thừa bao nhiêu là sẽ gói hết về mang cho Thẩm Chí Cần.
Ông què sẽ đựng tất cả chỗ thức ăn thừa do khách sạn xa hoa nấu vào một cái chảo lớn chung với cháo trộn(*), ba người đặt bát trên chiếc ghế con con trong sân húp xì xụp.
(*) Một loại cháo của Trung Quốc, thành phần chính là gạo nấu thành cháo hạt, thêm thức ăn và chan nước lõng bõng.
Thẩm Chí Cần nói gì cậu cũng không phản đối, nhưng hở ra nửa lời chê Bối Luật Thanh là cậu giận. Cậu giận không có nghĩa là không đến nữa, mà là không thèm để ý y nữa.
Lâu dần y cũng tường tỏ tính tình cậu, biết Bối Luật Thanh chính là nghịch lân(*) của cậu, tuyệt đối không thể nạy, ngay cả sờ cũng không được luôn, thế là y chẳng bao giờ nhắc đến nữa. Cậu cũng hiểu chuyện, nên hai người đều ăn ý nhau không còn đề cập về anh.
(*) Nghịch Lân là chiếc vảy dưới cổ rồng, máu của tim rồng chảy từ chiếc vảy này dẫn đến các mạch máu khác, một khi rồng bị chạm đến nghịch lân sẽ bùng nổ long uy vô hạn. Hiểu rộng nghĩa đó là mỗi người đều có một nghịch lân, có thể là một người nào đó, có thể là một bí mật nào đó không thể chạm đến, không cho phép ai xúc phạm.
Đôi khi lại chuyện trò về đâu ra đại loại thế, Lộ Tiểu Phàm được tầng lớp cấp cao hun đúc nhiều năm, chỉ điểm cho Thẩm Chí Cần biết cậu đoán tương lai vài năm nữa sẽ là thiên hạ của kinh tế, ngành chứng khoán nhất định sẽ càng ngày càng sôi động.
Kỳ thực vấn đề hoàn toàn không phải nằm ở cậu hiểu bao nhiêu về chứng khoán. Nếu Bối Mạt Sa đổi vị trí với bố Trác Tân, cậu sẽ nói ngành nông nghiệp tương lại càng ngày càng sôi động không chừng.
Cái chân bị đâm của ông thọt không được trị tận gốc, lâu dần chuyển biến xấu, Lộ Tiểu Phàm hôm nay nhét chút tiền, mai lại đưa chút của.
Mới đầu Thẩm Chí Cần khăng khăng không chịu, nhưng rồi cũng đầu hàng cuộc sống, thế nên viết giấy vay nợ cậu. Cậu liên tục xua không cần không cần, y liền quăng giấy vay nợ lên người cậu, dõng dạc: “Bạn bè vay tiền nhau cũng phải có giấy vay nợ.”
Nên Lộ Tiểu Phàm đã có bạn. Bạn cậu chính là Thẩm Chí Cần.
Chân ông thọt rốt cuộc không được chữa khỏi. Tiền không có, con trai cũng thất học, tâm tư ông chán chường, cuối cùng vết thương chuyển thành ung thư xương, qua đời.
Ngày bố mất, Thẩm Chí Cần quỳ trước quan tài bố ba ngày, sau đó bán nhà, đi tứ xứ tìm cơ hội đầu tư cổ phiếu.
Y tự mở tài khoản vẫn vấp phải rất nhiều vấn đề, trong lúc đó không ít lần phải vay tiền Lộ Tiểu Phàm, nhưng lần nào lần nấy y đều nghiêm túc viết giấy vay nợ cậu. Y phiêu bạt khắp nơi trong một thời gian dài, cuối cùng cũng gặp được Lộ Đào ở Thiên Tân mới ổn định.
Bẵng đi hai năm y mới lại liên lạc với cậu, nói với cậu, tiền y vay, y sẽ giúp cậu mở tài khoản ở thị trường kỳ hạn, kiếm được bao nhiêu cậu hưởng, lỗ y chịu.
Cậu gạt đi: “Không nhất thiết phải thế đâu.”
Thẩm Chí Cần nạt nộ, rồi nói: “Nhớ trả giấy vay nợ cho tôi.”
Cho nên cậu đi Thiên Tân, không phải đi gặp Lộ Tiểu Bình, mà là đi gặp Thẩm Chí Cần.
Cũng không phải cậu không có tài khoản, chẳng qua tài khoản của cậu đứng tên Thẩm Chí Cần.
Đoạn phim 2
Lý Văn Tây tìm Lộ Đào đề nghị hợp tác, Thẩm Chí Cần báo cho Lộ Tiểu Phàm hay: “Tự cậu quyết đi. Hận anh ta cũng đừng hé răng, nếu không hận thì báo cho anh ta biết Lý Văn Tây sẽ giở trò.”
Cậu húp thìa cháo trộn, nói: “Mình không hận ảnh.”
Thẩm Chí Cần trợn mắt, cậu lại cúi đầu nói nốt: “Nhưng mình muốn hận ảnh, sau đó đặc biệt muốn ảnh hận mình.”
“Thế thì khỏi nói!” Thẩm Chí Cần bảo.
“Cơ mà… Lý Văn Tây không đối phó ảnh được đâu!” Cậu khuấy bát cháo, “Lý Văn Tây không đối phó được với anh mình, mà Lộ Đào cũng không được.”
Thẩm Chí Cần hừ lạnh: “Đừng đánh giá Bối Luật Thanh quá cao. Lý Văn Tây có tiền, cũng chịu chơi, làm sao không đối phó được Bối Luật Thanh? Cậu cứ chờ ngày Bối Luật Thanh thành khố rách áo ôm đi.”
Cậu uống Coca, mãi sau mới hỏi: “Anh mình còn chơi không?”
“Ờ…” Y phản ứng một lúc mới biết “anh” lần này trong lời cậu là chỉ ông anh ruột, bèn đáp, “Chừng như Bối Luật Thanh không chú ý thể diện cho ông anh cậu, để cho hắn quen dần, quen dần trước, anh ta kiểu như chỉ muốn anh cậu chơi trò chơi thôi… Có điều đại thiếu gia người ta thừa tiền, một tháng tiêu hơn mười nghìn là bình thường mà nhìn anh cậu vênh váo đến nỗi kia coi như vui vẻ cũng có giá trị.”
Cậu đột nhiên không có tâm tư uống Coca nữa. Nhỏ giọng, cậu nói: “Anh mình không nông cạn như vậy…”
Thẩm Chí Cần không khỏi thốt lên: “Mẹ nó…”
“Ảnh có đối xử tốt với cậu không?” Cậu tự dưng đổi đề tài.
“Ai?”
“Lộ Đào.”
“Ê, nghĩ gì đấy hả? Tôi và anh ta đâu phải quan hệ như kiểu cậu và Bối Luật Thanh…”
“Ồ…”
“Cậu ồ cái gì?”
“Các cậu tiến triển chậm quá!”
“Tôi thèm vào!” Y đỏ mặt.
“Có lần Lộ Đào nói chuyện với mình, có nhắc đến một khả năng là, nếu có thể biết chính xác anh mình mua loại hàng hóa kỳ hạn nào, mua bao nhiêu, bao giờ xuất kho, như vậy họ có thể dùng lý thuyết để tạo thiếu hụt vốn trong thời gian ngắn khiến ảnh nổ kho.”
“Hả?” Y ngoảnh lại.
“Ảnh không phải đang nói đến khả năng. Ảnh thực tế muốn làm thế. Ảnh muốn anh mình phải nếm thử mùi vị sa sút, mất trắng của cậu năm xưa!”
Thẩm Chí Cần càng đỏ mặt: “Liên quan gì đến tôi? Thị trường kỳ hạn ngày nào chả cá lớn nuốt cá bé, ai bước chân vào nó cũng đều là cá. Bối Luật Thanh lại đúng là con cá béo ú, bị Lộ Đào tăm tia chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”
Cậu lắc lắc đầu: “Muốn anh mình sa sút khó lắm. Ảnh không có tiền mặt thì má Luật Tâm vẫn rất giàu, và ảnh còn có thể trả phép về làm nhân viên ngoại giao cơ mà.”
“Mẹ kiếp, Bối Luật Thanh giỏi nhất quả đất, được chưa?”
“Nhưng ảnh chắc chắn sẽ sốc. Chừng ấy tài sản hiện tại của ảnh đều do ảnh tự kiếm, có cả rất nhiều tiền của bạn bè. Vả lại cậu biết đấy, anh mình chưa làm gì thất bại bao giờ.”
“Mẹ kiếp…”ơ]
“Nếu trù trừ, anh mình sẽ phát hiện ngay. Ảnh rất thông minh.”
“Mẹ kiếp…” Thẩm Chí Cần lại đỏ mặt, “Cậu rốt cuộc có ý gì…”
Cậu chầm chậm nói: “Mình có cách để biết ảnh mua loại hàng kỳ hạn nào, mua bao nhiêu, bao giờ xuất kho. Nếu cậu có thể một đòn làm ảnh nổ kho, mình sẽ giúp Lộ Đào… Vì chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể thắng anh mình.”
Thẩm Chí Cần nghiêng đầu qua: “Cậu nói thật…”
Cậu ngẩng lên: “Ừ thật… Nhưng khi các cậu thực hiện xong, nên nghĩ cách trốn sớm thì tốt hơn.”
Thẩm Chí Cần cười lạnh, kiện định tuyên bố: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi, cậu cứ nghĩ họ một tay che trời hoài. Huống chi đám ở Thượng Hải và đám ở thủ đô đang đấu đá ráo riết, chúng ta cũng có chỗ dựa thôi! Trước tiên trị được Bối Luật Thanh cũng coi như chào đám thượng tầng một cái rồi. Ủy ban Chứng khoán có quản lý đến thị trường kỳ hạn thật, cũng không đến phần ông già nhà Bối Luật Thanh làm quan!”
Đoạn phim 3
Lộ Đào cầm một cái gối hình con vịt vàng thả xuống trước mặt Lộ Tiểu Phàm, đoạn chỉ tay vào mắt nó: “Cậu xem, máy quay ở đây. Nhưng cậu chắc chắn chúng ta có thể quay được đấy chứ? Kế hoạch của đám Bối Luật Thanh có khi phải đến lần cuối mới chính xác, nếu cậu không đảm bảo nó luôn được đặt ở vị trí Bối Luật Thanh ngồi, chúng tôi cũng mù thôi.”
Cậu ôm con vịt vàng bằng hai tay, đáp: “Không sao đâu, bác giúp việc nhà tôi có thói quen không đặt đồ lung tung, đồ nào ở đâu thì đặt nguyên đấy, không chênh một li.”
Lộ Đào gật gù, mỉm cười: “Tôi tin cái nhìn của Tiểu Phàm. Lần trước cậu phán đoán về ngô giúp chúng tôi kiếm được rất khá. Không có hạng mục ấy, chưa chắc tôi đã dám ra tay với Bối Luật Thanh. Vậy cậu ra nước ngoài rồi thì nhắn tài khoản cho chúng tôi, bao giờ sự thành, tôi chuyển số trích phần trăm lần này của cậu cho. Tin chắc cậu ở nước ngoài sẽ sống hết sức thoải mái.”
“Không được, không được!” Cậu lắc quầy quậy, quay qua bảo Thẩm Chí Cần, “Chí Cần rút tiền trong tài khoản của mình ra đi, mình muốn rút hết.”
Thẩm Chí Cần lấy làm ngạc nhiên: “Định rút hết thật à? Đây là cơ hội ngàn năm có một! Mấy triệu tiền kiếm được từ ngô có thể tăng lên gấp mấy chục nghìn lần!”
Cậu sượng sùng nói: “Anh mình lợi hại lắm, mình phải tính đường chạy trước.”
Thẩm Chí Cần lẫn Lộ Đào đều nhìn cậu bằng sắc mặt quái đản. Sau rồi Thẩm Chí Cần thở dài: “Tùy cậu.”
Lộ Tiểu Phàm lắc lắc đầu, lại lắc lắc đầu, một số thứ trong mắt dường như bị đẩy trở về tim.
Máy bay thăng cao rời khỏi kinh thành, mỗi lúc lên một cao. Từ thinh không nhìn xuống, vùng đất ấy hóa ra mênh mông dường vậy. Biết bao phận thấp cổ bé họng đang quỳ mọp trên nó, gian nan nhích về phía trước. Họ cố gắng sinh tồn, và khát vọng, và mơ mộng về một cú đổi đời lộng lẫy.
Dưới ánh dương rực rỡ, kinh thành lặng yên nhìn người đến, im lìm nhìn người đi. Những công trình kiến trúc nguy nga, những cung điện trầm tĩnh, chúng đều có lòng kiêu hãnh riêng.
Cậu dán mắt mà nhìn vùng đất đang từ từ thu nhỏ trong tầm mắt, cậu không hề thấy mình có thể trị Bối Luật Thanh một bài. Cậu không lạc quan như Lộ Đào hay Thẩm Chí Cần, cậu gần như đang trốn chạy với trống ngực dồn dập. Hơn nữa, cậu biết mình không bao giờ còn có thể trở về.
Nếu không có Bối Luật Thanh, không có Bối Luật Thanh, Lộ Tiểu Phàm giờ đây có lẽ sẽ là một nông dân bình thường như ba Lộ. Sẽ không tốt đẹp như vậy, sẽ không hư hỏng như vậy. Cậu sẽ có một người vợ như má Lộ, cần cù, tằn tiện, tháo vát, sinh một đứa con trong tầm được phép, rồi lại sinh hai đữa nữa vượt mức kế hoạch hóa gia đình, nghèo khó nhưng nhộn nhịp.
Cậu không hận mình là biến thái, nhưng cậu hận mình biến thái vì một người.
Cậu không hận má Lộ, cũng không muốn hận Lộ Tiểu Bình, lại càng không hận Bối Luật Tâm. Nhưng cậu hận người đàn ông đã bao bận ban phát cho cậu giấc mộng rồi lại cướp đoạt nó khỏi cậu. Cậu muốn anh nhớ về cậu, nhớ về là thù hận, nhớ về là run rẩy đôi chân. Nhớ về cậu. Phải nhớ về cậu. Cậu muốn anh nhớ cậu suốt đời.
***
Lộ Tiểu Phàm hạ cánh ở Pháp rồi ngồi xe khách sang Madrid, cuối cùng dừng chân định cư ở một thị trấn nho nhỏ tại Bồ Đào Nha. Phải cỡ hai năm sau cậu mới dám liên lạc cùng Thẩm Chí Cần.
Như đã đoán trước, Thẩm Chí Cần lẫn Lộ Đào không hạ gục được Bối Luật Thanh, thậm chí còn gay go hơn cả những gì cậu dự liệu.
Ủy ban Chứng khoán phán hành động phá kho sáu tỷ của Lộ Đào là quấy rối thị trường chứng khoán, ban lệnh bãi bỏ.
Hậu quả là, công ty chứng khoán Vạn Đạt đương độ vẻ vang chính thức phá sản, Lộ Đào chịu tội quấy rối thị trường chứng khoán, phạt tù năm năm.
Một lần nữa Lộ Tiểu Phàm nhận thức được đặc quyền của quyền uy. Ở đây có ai làm vậy không? Nhất định là có, chỉ khác rằng nạn nhân lúc này là ai! Ở đây có văn bản quy định pháp luật không? Không có, cứ thế, những hành động chấp hành nhìn như hợp lý lắm, thực chất là đang coi khinh sự tồn tại của luật pháp.
Lộ Đào rớt đài, lẽ tất yếu là Thẩm Chí Cần cũng chẳng thể tiếp tục sinh nhai ở cái ngành này nữa. Lại vì y phá sản chung với Lộ Đào, thất nghiệp, y buộc phải làm một vài công việc thời vụ để chi tiêu cho nhu cầu sinh hoạt.
Lộ Tiểu Phàm mấy lần nói y ra nước ngoài đi, y đều lạnh nhạt bảo: “Cậu cứ lo cho cậu đi đã, đừng quan tâm chuyện người khác.” Lần nào y cũng chỉ có hai câu như vậy liền chủ động cúp máy.
Lộ Tiểu Phàm nghe y nói hờ hững là thế nhưng ắt không đơn giản như thế. Bối Luật Thanh thì cậu không rõ, song với tính cách Lâm Tử Dương, cậu biết chắc hắn không làm Thẩm Chí Cần sống dở chết dở, người ta nghe tên đã ghê là hắn còn chưa chịu thôi.
Thẩm Chí Cần có lẽ không phải không muốn đi, mà là không thể đi.
Lộ Tiểu Phàm dĩ nhiên không dám về nước thăm bạn. Cậu bỏ tiền mua một thân phận tại thị trấn Bồ Đào Nha, lại mua thêm một gian mặt đường, mở một quán ăn Trung Quốc be bé chỉ bán canh, cháo, ngày ngày làm từ mười một giờ sáng đến tám giờ tối, cứ như vậy an nhàn sống qua ngày.
Hầu hết châu u đều là thế, nhất là sau buổi chiều, tưởng như thời gian ngừng trôi, hết sức lề mề.
Mùa đông đến, quán ăn của cậu tất bật hơn hẳn. Phong cách quán từa tựa các sạp mỳ của Nhật, quầy bán trải dài, sau đó là gian bếp. Hôm nay Lộ Tiểu Phàm cũng đang bận rộn sau quầy như bao ngày khác, bỗng nghe tiếng khách ấn chuông: “One bone soup, one seafood porridge, no scallion.”
Giọng người ấy rất êm ái, dù là dùng tiếng Anh nhưng thân thương lạ lùng, khiến tay cậu hơi sững lại. Giọng nói như khơi lên nơi thẳm sâu nhất trong lòng cậu, kéo nhẹ thì nhột nhạt, kéo mạnh thì nhói đau.
“Vâng, có ngay!” Cậu cũng chỉ hơi khựng một lúc, có lẽ trang đời tuyệt diệu nhất của cậu đã lật qua mất rồi, những ngày sau cậu vẫn phải bước tiếp thôi.
“Vậy bỏ thêm cần tây nha!” Cậu nắm mớ rau cần tây quay sang hỏi ý khách.
Đó là một người đàn ông cực kỳ điển trai, tóc đen, áo jacket màu đen nốt, nét mặt bình thản nhưng vẫn quyến rũ khôn cùng. Chỉ tiếc là Lộ Tiểu Phàm vừa trông thấy người đàn ông này đã sợ tới nỗi ném ngay cần tây vào người anh rồi bỏ chạy từ cửa sau gian bếp.
Cậu chạy bạt mạng, cậu có thể nghe thấy người đàn ông ấy tức giận gọi đằng sau cậu: “Lộ Tiểu Phàm, em đứng lại cho anh, đứng lại mau, có nghe thấy không?”
Cậu phải gồng mình dữ lắm mới không nghe lệnh theo bản năng. Cắm đầu cắm cổ mà chạy, mà đến đầu hẻm cậu lại bị một người khác ôm lấy.
“Chết tiệt, cái thằng nhóc Lộ Tiểu Phàm này, còn định chạy?!” Một người đàn ông cao gầy cắn răng nói, còn ai ngoài Lâm Tử Dương?
Cậu càng vùng vẫy dữ dội hơn. Vốn dĩ Lâm Tử Dương không muốn đánh cậu nhưng khuỷu tay cậu thúc đau hắn, hắn cáu tiết nện cho cậu mấy đấm thật.
Ăn mấy đấm, cậu mới vội vã che đầu, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất.
“Luật Thanh, nhóc này đánh tôi trước!” Lâm Tử Dương căm phẫn kể tội cậu với Bối Luật Thanh đang thở hồng hộc chạy tới.
Cậu trông thấy một đôi giày du lịch kiểu mốt nhất xuất hiện trong tầm mắt cậu. Không cần nhìn tiếp, cậu cũng biết bên trên chắc chắn là quần bò màu chàm.
Đôi giày ấy đứng trước mặt cậu bao lâu, chủ nhân của nó mới điềm đạm nói: “Cách em muốn anh nhớ em cũng độc đáo thật.”
Hốc mắt cậu cay sè, nền đất hiện hai khoanh đất ướt.
“Khỉ gió, em xem em có bị ngu không, hả? Em đưa tài khoản ở Bồ Đào Nha cho Thẩm Chí Cần chuyển tiền, em tự mình mách cho bọn này biết em ở đâu, còn chạy nỗi gì?” Lâm Tử Dương đá đá đít cậu, “Dậy, đừng có giả chết!”
Cậu vâng lời như thể tên tù nhân, đứng lên, lí nhí phản bác lời Lâm Tử Dương chỉ trích cùng anh: “Em không cố ý… Em không biết các anh vẫn theo dõi Thẩm Chí Cần…”
Anh hít sâu một hơi: “Về đã!”
Cậu cúi gằm theo hai người kia về lại quán ăn. Lâm Tử Dương làm bộ tịch như hắn là ông chủ máu mặt vào kiểm tra quán xá, ngông nga ngông nghênh lượn một vòng rồi lựa chọn một chỗ thoải mái ngồi xuống.
Lộ Tiểu Phàm lịch sự mời khách ra về, đoạn đóng cửa quán, chờ Bối Luật Thanh xử tội.
Bối Luật Thanh lẫn Lâm Tử Dương đều tự chọn một chỗ nơi quầy hàng mà ngồi. Cậu khom lưng, cúi đầu đứng trước họ, nom rất chi là ra dáng thành thật thì hưởng khoan hồng, lươn lẹo thì chịu nghiêm phạt.
Lâm Tử Dương liên tục cười phì phì, rồi nói: “Bảo nè Luật Thanh, mình dọa em nó chết mất thôi!”
Cậu cầm lòng không đặng, run rẩy, ngước lên nhìn thoáng anh, thấy khuôn mặt đẹp của anh hoàn toàn không có biểu cảm gì, không tỏ vẻ đồng ý cũng không tỏ vẻ phản đối ý kiến của Lâm Tử Dương, lại vội vã cúi đầu càng thấp.
Anh hơi nhíu mày: “Cháo và canh của anh đâu?”
Cậu giật mình nhớ ra thiếu gia Bối vừa gọi một bát canh xương hầm và một bát cháo hải sản, vội ân cần nói: “Dạ, dạ, anh chờ lát nha.”
Cậu nhanh chóng chuẩn bị xong cháo, bê đến trước mặt anh, còn chu đáo cần thìa quấy qua quấy lại, cháo nguội rồi mới đặt xuống, hỏi: “Anh, anh nhạt miệng để em gọt lê cho anh ăn.”
Lâm Tử Dương thật chả biết nên khóc hay nên cười: “Lộ Tiểu Phàm, đầu tiên em làm bọn anh tí thì phá sản sợ hết hồn luôn, sau đấy làm bọn anh tìm em thối phổi, giờ em lại trước một chữ ‘anh’ sau một chữ ‘anh’ thân thiết hết chịu nổi, sao tự dưng em thành thế này hở?”
Cậu không đáp trả. Anh thì khuấy khuấy bát cháo của mình, như thể đang ngẫm xem nên xử cậu thế nào.
Cậu bất giác rùng mình. Lâm Tử Dương thấy còn một bát canh, toan cầm lấy định bụng giải mệt cộng giải khát, bát canh lại bị cậu kéo đi, cậu còn cầm thìa ăn thử xem còn nóng không.
Lâm Tử Dương quả thật nghẹn thở mà chết, làm động tác chặt chém với Bối Luật Thanh ngụ ý còn chờ gì nữa mà không chém đi.
Lúc này anh mới thả thìa xuống, lên tiếng: “Mình cưới nhau đi!”
Chỉ nghe “phụt” một tiếng, canh trong miệng cậu phun ra, may mà cậu kịp chếch mặt, Lâm Tử Dương lập tức bị hớp canh ban nãy hắn chưa kịp ăn phun trúng mặt rồi.
Cậu phun hắn xong, cổ còn chưa quay lại được, khắp người như bị han gỉ, tứ chi bất động, ngay cả não cũng ngừng hoạt động.
Anh lại cúi xuống ăn bát cháo âm ấm vừa đủ.
Lâm Tử Dương rút mùi soa, vừa lau mặt vừa chửi cậu, chỉ thẳng mặt cậu mà rú: “Anh nên đưa Trác Tân đến mới đúng. Cậu ta gặp em là xông lên chém em luôn rồi, khỏi phải nói cái của nợ chi sất!” Thấy mặt cậu ngây như phỗng, hắn nóng gáy mắng sa sả, “Nếu không phải vì muốn kiếm đủ tiền chạy trốn với em, sao Luật Thanh lại phải đồng ý đi chơi hàng hóa kỳ hạn? Cậu ta hỏi Thẩm Ngô Bích Thị một khoản tiền nên mới phải khách sáo với con nhỏ kia vài ngày thôi! Quỷ tha ma bắt, em chất chơi thật! Mẹ nó, em làm bọn này suýt nữa mất toi cả cái quần, cả tiền riêng ông già nhà anh cũng tí thì bị em quạt bay. Được cái chuồn nhanh phải biết, không là em chờ đó xem em có chết với bọn này không?”
Cậu nghe anh nói cưới nhau mà như thể ba hồn sáu phách đều dắt tay nhau du lịch hết rồi, đi mà đập mặt vào cửa. Kêu cậu lấy thìa, kết quả cậu cầm một cái muôi đến, chọc Lâm Tử Dương lại phừng lửa thét oang oang: “Lộ Tiểu Phàm, té ra mồm em to như mồm cóc, ăn canh bằng muôi cơ đấy!”
Mắng thì mắng, giận thì giận, cuối cùng Bối Luật Thanh vẫn dẫn Lộ Tiểu Phàm bước trên con đường mới.
Năm 1997, châu u mới chỉ có Hà Lan chấp nhận đăng ký kết hôn đồng tính, nên họ đóng cửa quán rồi thẳng tiến Amsterdam.
Dù mới chỉ đang trong thời gian thử nghiệm, nhưng xem ra các đôi đồng tính xếp hàng chờ đăng ký kết hôn có khá nhiều.
Lâm Tử Dương đứng ngoài cửa cười lạnh suốt: “Lộ Tiểu Phàm, bao giờ đến lượt em, nhớ đừng có xỉu nhé. Đừng có run đến nỗi quên cả họ nha.”
Lộ Tiểu Phàm chẳng giỏi đấu võ mồm cùng Lâm Tử Dương, huống hồ mồm cậu giờ vẫn còn đang lạch cạch lạch cạch.
May mà còn Bối Luật Thanh cau mày hỏi: “Phiền cậu đi dự lễ có chút phong độ lịch thiệp hộ được không?”
Hình như trời cố tình so sánh với Lâm Tử Dương, cạnh họ lúc này có một đôi đồng tính đi ra, thân bằng cố hữu đang chờ ngoài cửa đều rưng rưng nước mắt ôm chầm họ, hô to: Congratulation.
Lâm Tử Dương lấy làm xấu hổ: “Tôi nhắc em nó thôi mà. Đỡ phải đến lúc đó làm trò cười cho thiên hạ, đây còn là thể diện nước nhà nữa đấy.”
Đáng tiếc, lại một lần nữa Lâm Tử Dương tưởng tượng sai. Khi Lộ Tiểu Phàm trả lời người chủ trì, giọng rất vang lại rõ, tinh thần hăng hái, vẻ mặt trang nghiêm, ngữ điệu nghiêm túc, ký tên lưu loát, tựa như cậu đã luyện tập cả nghìn lần rồi.
Cảnh này làm Lâm Tử Dương không hiểu vì đâu lại nhớ về năm xưa cậu cầm tay hắn, nói nghiêm túc: “Chiếu cố nhiều, chiếu cố nhiều!”
Từng hình ảnh chồng chéo lên nhau, rồi dừng ở hình ảnh Lộ Tiểu Phàm hôm nay đứng bên Bối Luật Thanh, đứng trước mặt người chủ trì trong trạng thái “perfect”.
Hắn cúi đầu gãi lông mày, thở dài rồi bật cười: “Hừ!”
Trong mắt rất đông người, Lộ Tiểu Phàm chính là một con cóc tầm thường đến không thể tầm thường hơn. Cậu kết đôi cùng Bối Luật Thanh tạo nên một câu chuyện cổ tích con cóc kề vai bên thiên nga như vậy đấy.
Không dưới trăm lần Trác Tân càm ràm: “Đợi xem bao giờ họ chia tay!”
Trên thực tế, một năm các cậu chưa chia tay, hai năm chưa chia tay, sang năm thứ ba Trác Tân đã lười càm ràm rồi.
Lâm Tử Dương kỳ thực cũng buồn bực. Hắn hỏi Bối Luật Thanh: “Nhóc ấy có gì tốt?”
Câu trả lời của anh gọn lỏn thế này: “Không nghĩ ra.” Rồi anh ngừng một chút, nói, “Thích sống với em ấy.”
Câu hỏi đó Lâm Tử Dương đâu chỉ hỏi một lần, tuy đáp án nhận được chẳng khác gì nhau, song hắn luôn không nhịn được cứ hỏi tới hỏi lui.
Có lần hắn lại không nhịn được, lôi vấn đề này ra hỏi Trác Tân: “Cậu nói nhóc ấy có gì tốt?”
Trác Tân trừng trộ: “Cậu vẫn bám đuôi họ cơ mà? Cậu còn không biết, tôi biết cái rắm à?”
Lâm Tử Dương bực dọc: “Nói thật, nghe thì khó chấp nhận quá. Nhưng ngẫm xem nếu có một ai như thế, mục tiêu cuộc đời của người ấy là cậu, nấu món cậu thích ăn, ngày ngày bật đèn cho cậu, làm ấm giường cho cậu, cậu mãi mãi không bao giờ sợ nếu đời có đổ bể thì cậu bị bỏ rơi, vì miễn là cậu còn cần người ấy, người ấy vẫn sẽ bên cậu. Ngẫm xem, sẽ thấy dễ chấp nhận thôi. Thế mới biết trên đời này phỏng chừng có tình yêu đích thực…”
Trác Tân cười khẩy: “Lâm Tử Dương, con nhỏ lần trước tự tử vì cậu giờ xuất viện chưa?”
Lâm Tử Dương cáu bẳn: “Vậy mới nói chính ra Lộ Tiểu Phàm hơi bị khó tìm đấy. Kể cả cậu cay nghiệt bao nhiêu, Lộ Tiểu Phàm ít nhất không bao giờ tự tử.”
Trác Tân thiếu điều tắt thở, thuận khí được thì quay đầu bỏ đi luôn.
Sau khi Lộ Tiểu Phàm về nước cùng Bối Luật Thanh, tức thời phải chịu đủ loại áp lực ập đến từ mọi hướng. Nhất là Thẩm Ngô Bích Thị, khiến cậu nhận ra Bối Mạt Sa hãy còn dịu dàng hiền hậu chán. Dùng nhà Lộ ra tạo sức ép chỉ là việc nhỏ, hai lần bắt cóc cậu mới là căng.
Nên dù Trác Tân và Lâm Tử Dương vừa đụng mặt cậu đã buông lời châm chích, cậu vẫn dần dần coi họ thân thiết hơn. Đằng nào cái mạng nhỏ của cậu có bền hay không còn phải dựa vào hai vị này bảo vệ cậu có chu toàn hay không, đặc biệt là Lâm Tử Dương có dốc sức làm việc hay không.
Theo ý Trác Tân, Lộ Tiểu Phàm bị Thẩm Ngô Bích Thị thuê người hù mấy lần thì chắc rồi sẽ tự biết đường cuốn gói, nhưng sự thật chứng minh, cậu lần nào cũng bị dọa sợ chết khiếp song cho đến giờ vẫn chưa lần nào cuốn gói.
Lần nào Thẩm Ngô Bích Thị cũng nghĩ cậu chắc chắn sẽ tự biết điều, đến khi bà ta trở lại, lại thấy cậu đang phấn chấn mà sống ngay tại chỗ cũ, có thể tưởng tượng cảm xúc này y hệt bạn chi ra cả núi tiền, mua cả núi thuốc diệt gián nhập khẩu, kết quả phát hiện gián đang ăn thuốc của bạn với cái tâm trạng hân hoan không để đâu cho hết.
Thẩm Ngô Bích Thị cứng thì cứng thật, song tiếc rằng khẩu súng trường của bà đã bị nhúng vào bùn nhão. Bùn nhão dễ vào, song khó ra lắm thay.
Lâm Tử Dương bảo với Trác Tân: “Tôi nghĩ Lộ Tiểu Phàm được Bối Luật Thanh chọn là đúng rồi. Cái bà La Sát kia cũng chỉ có Lộ Tiểu Phàm như miếng kẹo dẻo mới đỡ được thôi. Chứ không như Lý Văn Tây, bà ấy vừa đưa Luật Thanh sang đại lục, Lý Văn Tây đã tự động bỏ cuộc.”
Trác Tân cãi: “Tôi vẫn thấy Lý Văn Tây xứng với Luật Thanh hơn, công nhận không? Có tiền, có mã, có gia thế, có giáo dục, bị điểm nào xấu?”
“Không bị điểm nào xấu hết!” Lâm Tử Dương gõ cửa xe, cười nói, “Nhưng cậu ta sẽ không giữ chặt Bối Luật Thanh mãi mãi giống Lộ Tiểu Phàm đâu.”
Trác Tân tỏ vẻ khinh bỉ: “Cậu xạo hả? Chẳng phải nó chạy sang Bồ Đào Nha hót phân trâu đó sao?”
Lâm Tử Dương thở dài, lên xe rồi hạ kính xuống bảo y, “Lộ Tiểu Phàm ấy mà, cậu rỗi thì nghĩ kỹ thử, thú vị lắm đấy.” Dứt câu, hắn nghênh ngang lái xe đi, Trác Tân chỉ kịp giơ ngón giữa sau đít xe hắn.
Thẩm Chí Cần đứng hút thuốc bên ngoài bức tường của một tòa biệt thự. Gần như hút đến điếu thứ ba rồi, trên tường mới ló ra cái đầu Lộ Tiểu Phàm.
“Xin lỗi, bắt cậu chờ lâu!” Cậu e dè nói.
Thẩm Chí Cần căm tức ngẩng phắt lên: “Làm sao mà phải hẹn tôi ngoài tường nhà các cậu thế hả?”
Cậu xấu hổ đáp: “Ừm… Anh mình thấy cậu sợ là sẽ nhớ đến việc kia.”
Thẩm Chí Cần nói: “Mắc sao không hẹn chỗ nào khác mà cứ nằng nặc ở bên ngoài cái cổng của các cậu mới chịu!”
“Giờ mình mà ra ngoài… sẽ có vệ sĩ, còn cả cảnh vệ, rồi thì…”
“Hứ, ngót nghét hai năm rồi, mụ điếm kia vẫn còn hăng hái gớm!”
Cậu đẩy gọng kính, ngượng ngùng nói: “Má Bối đến kỳ mãn kinh rồi…”
Thẩm Chí Cần cau mày: “Sao hai cậu không ra nước ngoài đi? Bối Luật Thanh cũng là nhân viên ngoại giao cơ mà.”
Cậu nói khẽ: “Anh nói ở đâu cũng giống nhau, ra nước ngoài, má Bối càng tiện.”
Thẩm Chí Cần rút một điếu thuốc, nhăn mặt hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Cậu nhoài người trên bức tường, nói: “Là… muốn cảm ơn cậu.”
Y càng nhăn: “Cảm ơn khỉ gì?”
“Cậu… Cậu nói cho anh mình rằng mình phản bội không phải vì tiền, mà vì muốn… muốn ảnh nhớ mình…”
“Mẹ kiếp, do cậu nhờ tôi nói mà!”
Cậu “ừm” một tiếng, rụt rè bảo: “Sự thật là sự thật. Cơ mà Lâm Tử Dương đánh cậu lâu lắc rồi, cậu vẫn còn nhớ rõ…”
Y vứt đầu lọc, hếch mặt nói: “Tiểu Phàm, tôi tưởng cậu chừa lời ấy lại để tôi làm phao cứu mạng, ai dè cậu không có ý đó… Mợ nó, cậu nói sớm sớm chứ, làm tôi nằm đau muốn kêu trời gọi đất cũng không dám ừ hử một lời trong điện thoại, chỉ sợ cậu căng thẳng gọi quá ba mươi giây khiến bọn chúng tra ra cậu ở đâu! Cậu nói cho sớm sủa đi chứ, tôi làm xong cho cậu lâu rồi!” Đoạn, y quẳng mẩu đầu lọc cháy cụt lủn, thở phì phì bỏ đi chẳng buồn ngoái đầu.
“Không, không, mình là ý khác!” Cậu rướn người hét lớn, “Mình nói với cậu câu ấy thật sự để cứu cậu là chính, rồi…” Còn chưa trọn câu, đã thấy Bối Luật Thanh đang thủng thẳng lấy thư trong thùng thư, cậu cuống quýt nhét đoạn sau trở vào.
Cậu trèo xuống tường, bối rối vào phòng khách. Bối Luật Thanh cầm thư về cũng không có biểu cảm gì đặc biệt. Cậu vừa thoáng nhẹ nhõm đã nghe anh quay lại phân phó: “Gọi thợ trát đến, xây tường cao lên. Con mèo hoang còn ra ra vào vào được thì tường còn tác dụng gì?!”
Nhất thời cậu kinh sợ, hình như năm đó xui xẻo, cậu đã cùng lúc đắc tội hai người quan trọng nhất.
Xã hội ngày càng tiến bộ. Thời khắc bước sang thế kỷ mới, Bối Mạt Sa đột nhiên phát hiện việc chưa chồng đã có thai mười năm trước là tội to đùng, còn mười năm sau hai đứa con trai yêu nhau, sống chung lại chẳng phải việc gì quá kinh hãi.
Từ nơi cao bước xuống, con trai lão là đồng tính tựa hồ cũng không quá nghiêm trọng như lão nghĩ, trái lại còn thấy hai đứa nó vướng mắc nhau suốt mười năm, có lẽ không chỉ dùng “mối duyên nghiệt ngã” mà giải thích tường minh cho được.
Sau khi Lộ Tiểu Phàm và Bối Luật Thanh trở về, Bối Luật Tâm rời nhà đi, kể từ đó bặt vô âm tín, nhà cửa yên ắng vắng vẻ, ngay cả bác Lâm cũng thôi lắm mồm.
Một sáng nọ Bối Mạt Sa ngủ dậy bất thình lình lên cơn đau tim, vật vã, ngắc ngoải mãi mới ấn được cái nút báo động đầu giường.
Lính cảnh vệ đưa ngay lão đến bệnh viện rồi báo cho Bối Luật Thanh tức khắc. Khi cả anh và cậu tới nơi, Bối Mạt Sa đã được đưa vào phòng mổ.
Dù sao cũng là ông già tám mươi tuổi rồi, sau mấy lần bác sĩ hạ thông báo bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch, Thẩm Ngô Bích Thị bấy nay chỉ quen ngồi khách sạn năm sao gặp người nhà cũng sốt sắng lên máy bay, bay xuyên đêm đến bệnh viện. Nghe nói Bối Mạt Sa khó qua khỏi, bà hình như khá bình thản.
Chỉ lúc ngồi xuống bên giường lão, thừa dịp không ai chú ý, bà vào cầu thang thoát hiểm lặng lẽ rơi nước mắt.
Khóc xong, muốn lau nước mắt rồi trở ra như không có việc gì, phát hiện mình không xách túi, không có khăn để lau mặt, mà khốn nỗi là bà khóc mặt nhòe nhoẹt toàn nước.
Đương lúc bà bối rối, bỗng phát hiện túi xách của mình đặt trên bậc thang bà giật mình mở ra, phát hiện trong túi không thiếu món gì, còn dư ra một gói khăn giấy.
Khi bà lau khô mặt trở lại phòng bệnh Bối Mạt Sa, có nghe con trai hỏi Lộ Tiểu Phàm: “Cặp mẹ anh đâu, ban nãy mẹ để quên ở đây mà?”
Cậu trả lời: “Má Bối vừa về lấy rồi.”
Anh đang lo cho bệnh tình của bố, câu vừa hỏi chỉ thuận miệng, nghe cậu trả lời cũng không nghĩ kỹ, chỉ “ừ” một tiếng.
Buổi tối của sinh ly tử biệt luôn đằng đẵng, đôi khi cũng giống tất thảy duyên phận của con người tích lũy theo tháng năm dài lâu, chầm chậm hồi tưởng.
Giây phút Bối Luật Thanh ra ngoài phòng bệnh, Thẩm Ngô Bích Thị vẫn ngồi yên trên ghế ngoài cửa, nói với anh: “Bố con là người rất lãng mạn.”
Anh mỉm cười: “Mẹ cũng vậy.”
Bối Mạt Sa bước một vòng qua cửa âm phủ trở về, Thẩm Ngô Bích Thị ngồi cạnh giường lão hỏi han: “Anh còn trách em không?”
Lão gắng hết sức cầm tay bà, nói: “Anh tưởng em luôn trách anh vì đã không thể bảo vệ em.”
Nước mắt đong đầy trong mắt Thẩm Ngô Bích Thị song vẫn nén trở về, nhưng bà thì lại không trở về. Thỉnh thoảng gặp Lộ Tiểu Phàm, bà sẽ chau mày hỏi: “Sao trước kia không nhìn ra con có vấn đề nhỉ?”
Cậu ngắc ngứ không dám trả lời bà, bà cũng kệ thây, mà bà kệ thây cậu thật, vì rất lâu sau đó Bối Luật Thanh mới sực nhớ ra: “Ủa, lâu rồi mẹ không phái ai đến?”
Cậu và anh như được thả tù. Anh đề nghị đi du lịch, cậu vui vẻ đồng ý. Họ lái xe rong ruổi nơi nơi, đến một hôm cậu thấy cảnh vật quen mắt lắm, quen thuộc đến nỗi cậu có thể tả lại sinh động rồi lại nhớ không ra.
Anh đỗ xe, cất lời: “Kìa, hẻm nhà Lộ kìa.”
Cậu trông thấy một căn nhà ngói mới xây, không nhấc nổi một bước. Từ trong nhà, một cô gái mở cửa, nói: “Con nghe thấy tiếng ô tô, anh ba về đấy!”
“Tiểu… Tiểu Đích!” Cậu bắt gặp một cô gái thời trang và xinh đẹp.
“Là anh ba, anh ba về rồi!” Lộ Tiểu Đích thấy là cậu bèn hô vào trong nhà.
Trong nhà lệt xệt tiếng bước chân, rồi thì má Lộ, ba Lộ, Lộ Tiểu Bình đều đi ra. Bối Luật Thanh gõ cửa xe nhắc: “Nào, ra đi em!”
Cậu đặt chân xuống, chân giẫm lên lớp bùn mềm mềm, chỉ cảm thấy chân mình run rẩy, anh phải đỡ cậu, cậu mới đứng vững.
Má Lộ ra sớm nhất, thấy cậu càng bước nhanh hơn, gọi: “Phàm Phàm, Phàm Phàm, cuối cùng con đã về!”
Cậu có cảm giác đang mơ. Đây là người nhà của cậu, là người nhà nghèo túng và rầy rà, xoàng xĩnh mà chân thật của cậu.
Cậu gặp họ rồi mới biết mình đã nhớ họ biết bao nhiêu. Cậu vẫn hằng mơ thấy họ không phải vì không thể quên họ đã làm khó cậu đến ngạt thở, không phải vì không thể quên họ đã bỏ rơi và ruồng rẫy cậu, mà là vì cậu nhớ họ… Nhớ người nhà của cậu.
Lộ Tiểu Phàm vào nhà, phát giác nhà đã xây thành nhà gạch ngói, nhà hầm hình như cũng xây sửa lại, có lắp nước máy, lắp cả bình nóng lạnh năng lượng mặt trời.
Ba Lộ tuy cũng kích động ra đón cậu, nhưng nhớ ra con mình vào nhà giàu chẳng cưới tiểu thư mà lại cưới công tử nhà người ta, kết cục âm dương lầm lệch này vẫn làm ông u sầu lắm, nên một mình đứng ngoài hút thuốc.
Má Lộ kể chuyện nhà cho cậu nghe, cậu mới biết nhà mình cũng đã trải qua quãng thời gian hai năm vô cùng khốn khó.
Lộ Tiểu Bình sau khi về nhà sa sút cực độ. Người trong nhà ngoài ngõ đều biết hắn đã ba hoa khoác lác một lời nói dối to tướng, gì mà có quan lớn kinh đô chiếu cố kiếm ra bộn tiền, hóa ra là giả, ngay cả hắn còn mất việc về quê.
Người nông thôn chất phác là thật. Trước kia vì ngại nhà Lộ có ông lớn ở kinh đô nên buộc phải vừa ghen tỵ vừa nịnh bợ nhà họ, nay thực tế chứng minh ông lớn người ta không coi nhà họ ra gì, vậy nên người ta lăm lăm dìm hàng.
Chức trưởng làng của ba Lộ bị bầu lại, vườn tược đã được phân chia xong xuôi cũng bị xới ra chia lại, gốc óc chó mới trồng được hai năm trong vườn cũng bị người ra bán tống bán tháo.
Việc cưới hỏi của Lộ Tiểu Đích không ai hỏi đến, Lộ Tiểu Thế vốn dĩ được vào học một trường cấp ba trọng điểm của làng cũng bị gạch tên.
Má Lộ cắn răng kêu nhà mình một lần nữa trồng lại óc chó và táo.