Tác giả: Vu Triết
Đoàn Phi Phàm chăm chú nhìn thẳng vào mắt Đổng Côn mấy giây.
Mắt cậu ta long lanh toàn là nước, con người này quá chén là kích động, rất dễ nước mắt vòng quanh. Lần trước uống say, cậu ta nước mắt lưng tròng mà bảo đồ ăn trong trường rất được, ai không biết lại tưởng cậu ta đang đói lắm.
Lúc này cũng nhìn không ra được ánh mắt đằng sau lớp nước mắt kia của cậu ta, chẳng thể nào đánh giá được những lời này của cậu ta chỉ là nghĩa đen, hay còn có ý nghĩa sâu xa nào khác.
“Uống.” Đoàn Phi Phàm lại cụng ly với Đổng Côn.
Cậu quyết định trước khi mình xỉu, buộc phải chuốc say hạ gục tên này.
Bất kể trong lời Đổng Côn nói có hay không có ý gì khác, hiện tại cậu không thể để Đổng Côn nói ra được.
Giang Khoát đối với chuyện này kỳ thực vẫn còn hoang mang bối rối, tuy có thể thấy cậu ấy rất vui sướng, lại còn liên tục ôm ấp động chạm cậu, nhưng cũng rõ ràng là cậu ấy chưa nghĩ kỹ về chuyện này, dù sao thì từ khi cậu ấy tự bày tỏ đến giờ, cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để cậu ấy suy nghĩ.
Giang Khoát vốn tính bốc đồng, muốn gì làm đấy, vì vậy cần phải cho cậu ấy thêm thời gian.
“Mày đừng nói leo,” Đổng Côn chỉ cậu, rượu trong ly sánh hết ra tay, “Trước đây có chuyện gì, mày đều bàn với mấy đứa bọn tao trước, tao biết, mày cũng không nói hết, rất nhiều chuyện mày đều giấu trong lòng, mày không nói.”
“Tao cũng có chuyện gì đâu…” Đoàn Phi Phàm khoác vai cậu ta, kéo cậu ta sang một bên, nhìn hai người bây giờ giống như Đinh Triết với Lưu Bàn, lại thêm một cặp ma men nước mắt lưng tròng đang giãi bày gan ruột với nhau.
“Tao không nói là bọn tao cũng hiểu chuyện này,” Đổng Côn nói, “Nhưng là bạn bè mà, bạn bè để làm gì chứ? Chính là dùng để nghe mày lảm nhảm…”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ lưng cậu ta, tuy Đổng Côn đã líu cả lưỡi, nhưng câu nói này vẫn khiến cậu rất ấm lòng, “Tao biết, tao biết.”
“Mày đâu có biết!” Đổng Côn cắt lời cậu, “Mày đừng có xa cách với bọn tao, biết không hả? Có gì mà bọn tao lại không thể biết được chứ, bọn tao mà lại đi hại mày sao?”
“Biết rồi, tao biết rồi mà.” Đoàn Phi Phàm cười.
Có lẽ là do Đổng Côn cảm thấy quan hệ giữa cậu với Giang Khoát thân thiết hơn chăng? Về việc cậu ta có phát hiện ra gì khác không, nghe mấy câu này cũng không đoán ra được.
Nhưng chỉ xét ở mấy câu này thôi cũng gợi tới một suy nghĩ khác của cậu. Với Giang Khoát mà nói, mấy người ở nhóm Hình mẫu này chính là bạn tốt nhất của cậu ấy ở trường, so với mấy bạn cùng phòng bên 119, mấy người này mới đúng là bạn hơn.
Bất kể Giang Khoát có để tâm hay không, cậu ấy cũng chỉ có mấy người bạn này.
Còn với nhóm Hình mẫu mà nói, tuy Giang Khoát cũng là bạn, mà quan hệ cũng khá tốt, nếu Giang Khoát gặp phải chuyện gì, bọn họ chắc chắn sẽ giúp đỡ hết mình, nhưng xét về mức độ thân thiết của mối quan hệ thì sẽ luôn ở mức 5+1 tinh tế đó.
Đây không chỉ là vấn đề quen biết ai trước, hay quen biết nhau được bao lâu, hơn nữa Giang Khoát với bọn họ vốn dĩ cũng không phải cùng một kiểu người, Giang Khoát với bọn họ mà nói, là một người thân thiện, có thể chơi được, đáng để bọn họ giữ nghĩa khí, và là một thiếu gia phú nhị đại như thế.
Nếu như mối quan hệ của hai người được công khai với nhóm Hình mẫu trong tình trạng này, Giang Khoát có thể sẽ càng khó thoát được khỏi vùng 5+1 này.
Đoàn Phi Phàm không chắc Giang Khoát có để tâm chuyện này không, dù sao thì sau bốn năm học, chẳng thể biết được bọn họ có còn liên lạc gì với nhau không.
Nhưng Giang Khoát là người cực kỳ nhạy cảm vào những lúc cần phải nhạy cảm, một khi mối quan hệ kiểu này xuất hiện, cậu ấy nhất định sẽ cảm nhận được, dù có để tâm hay không, cậu ấy chắc chắn sẽ không thoải mái.
Hãy dành thêm một khoảng thời gian đệm đi, cho Giang Khoát, và cho mấy người bạn kia.
Đổng Côn tiếp thêm hai ba ly vào bụng, đã không còn nói được rõ chữ nữa, có điều cậu ta vẫn vỗ bồm bộp trên lưng Đoàn Phi Phàm, Đoàn Phi Phàm cũng liên tục vỗ lưng cậu ta.
Đoàn Phi Phàm cảm thấy mình vốn dĩ vẫn ổn, nhưng bị Đổng Côn vỗ lưng cho một trận muốn long cả óc, đầu óc choáng váng, xem ra về đến khách sạn là cậu xong đời rồi.
May mà Lục Thi đã gọi khách sạn cho xe tới, xe đã đang ở ngoài cửa quán.
“Đinh Triết!” Lưu Bàn hét, “Thanh toán chưa đó!”
“Rồi nha!” Đinh Triết phẩy tay, “Mọi người vẫn còn đứng được chứ? Đi thôi.”
“Đi,” Đổng Côn vẫn khoác vai Đoàn Phi Phàm, trước đó là để kéo cậu lại nói chuyện, còn lúc này là do buông tay ra thì đi không nổi, nhưng lúc thấy Giang Khoát, Đổng Côn vẫn giơ tay vẫy được, “Vẫn đi được hả? Không đi được thì tôi đỡ cậu.”
“Đi được.” Giang Khoát đứng bên cửa nhìn hai người mà cười suốt, “Hai cậu có ra được tới cổng không đó? Không được thì tôi đi kiếm cho hai người cái đệm.”
“Tôi không sao.” Đoàn Phi Phàm nói, “Vẫn về tới phòng được.”
“Hôm nay tôi cũng hơi say,” Giang Khoát day day ấn đường, đi theo hai người, “Rượu này bốc chậm, lại còn uống lắm.”
“Uống hết rượu quán người ta rồi còn gì,” Giọng Lục Thi vẫn rất rõ ràng, “Cũng may là rượu hết rồi đó, không là bây giờ tôi lại phải gọi tổ bảo vệ tới khiêng người về.”
“Tôi thấy cậu cũng uống đâu có ít.” Giang Khoát nhìn Lục Thi.
“Đúng thế, vui mà, giờ tôi đang đi sàn catwalk này, nhìn thấy không,” Lục Thi cười mà nói, “Lại còn bảo đi tắm hơi nữa chứ, để mai đi.”
“Mai chắc tới trưa mấy người này mới dậy quá,” Đại Pháo là người tỉnh nhất trong đám, trên tay cậu ta cầm mớ khăn cổ găng tay của ai đó vất lại không mang, lại còn có cả ba lô, “Mai tôi không đợi mấy người đâu, tôi đi trượt tuyết luôn, hôm nay chẳng trượt được cho đã nữa.”
Nói xong, Đại Pháo đưa mắt nhìn Giang Khoát.
“Chắc tao dậy sớm được, chuẩn bị xong tao đi kiếm mày.” Giang Khoát cười nói.
“Xì.” Đại Pháo khịt mũi một tiếng, mặt đầy vẻ không tin.
Xe mà bọn họ lái đến bị vất lại bãi đậu xe của quán, cả đám lên chiếc xe buýt nhỏ mà Lục Thi gọi tới, đi về khách sạn.
*
Giang Khoát vốn định về thẳng phòng riêng của mình, cậu luôn cảm thấy Đổng Côn chắc hẳn đã nhìn ra gì đó, nhưng cậu không rõ Đoàn Phi Phàm liệu có đồng ý cho mấy người này biết sớm như vậy không, vậy nên lúc này, cậu muốn tránh đi một chút.
Hơn nữa, lúc này Đoàn Phi Phàm cũng không ổn, xem ra cố trụ được về đến phòng là lập tức gục luôn, dù cậu có định ở bên Đoàn Phi Phàm một lúc thì cũng không thể nói ra được.
Nhưng một mình Đại Pháo chật vật với mấy người này cũng hơi vất vả, cậu đành phải cùng với Đoàn Phi Phàm đưa cả đám về biệt thự chung, quăng ở phòng khách.
“Sao hả,” Đại Pháo nhìn đám người nằm ngổn ngang trên sofa, “Có cần lôi xác mấy cậu vào từng phòng nữa không?”
“Khỏi cần, Pháo ca,” Đinh Triết xua xua tay, “Cứ quăng ở đây, cậu đi nghỉ đi.”
“Đừng cởi áo khoác đó,” Đại Pháo nói, “Đêm ngủ rồi lại đạp chăn ra thôi.”
Đinh Triết dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại mà ra dấu OK.
Giang Khoát bước tới nhìn Đoàn Phi Phàm đang ngồi dựa vào sofa.
Đoàn Phi Phàm đã nhắm mắt giống như đang ngủ, cậu đưa tay huơ huơ trước mặt Đoàn Phi Phàm, không thấy phản ứng gì.
“Nằm xuống đi.” Giang Khoát nói, lúc này cậu cũng đã hơi đầu nặng chân nhẹ, lôi Đoàn Phi Phàm lên phòng ở tầng hai rồi kéo lên giường, chuyện này nằm ngoài khả năng của cậu.
Giang Khoát kéo Đoàn Phi Phàm nằm xuống ghế, rồi túm vai áo lôi cậu ấy tới đầu ghế sofa, áo của Đoàn Phi Phàm bị kéo lên, eo hở ra một khoảng lớn.
Giang Khoát nhìn eo Đoàn Phi Phàm, rồi thoáng đưa mắt thoáng ngó xung quanh, Đại Pháo đã về phòng, nhóm Hình mẫu tại hiện trường thì đều nằm bất động trên sofa hoặc trên mặt đất, tuy không thấy nhúc nhích, nhưng thỉnh thoảng cũng phát ra tiếng rên rỉ khụt khịt, chẳng thể biết được là tỉnh hay đang ngủ.
“Đoàn Phi Phàm?” Giang Khoát gọi Đoàn Phi Phàm, rồi lại vỗ nhẹ lên mặt cậu ấy.
Đoàn Phi Phàm đương nhiên không có phản ứng gì, Giang Khoát cũng không hề định thấy phản ứng của Đoàn Phi Phàm, cậu chỉ đánh động chút xem mấy người kia có phản ứng gì không.
Mấy người kia không thấy động tĩnh gì, vẫn cứ rên rỉ khụt khịt, Lưu Bàn thậm chí còn ợ một cái.
Giang Khoát hắng giọng, rồi đưa tay tới, đặt lên bụng Đoàn Phi Phàm.
Tay của Đoàn Phi Phàm thì lạnh, nhưng bụng cậu ấy rất ấm, nhẹ nhàng phập phồng lên xuống.
Giang Khoát lại nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi khẽ xoa trên bụng Đoàn Phi Phàm, sau đó nhanh chóng đưa lên trên, luồn vào trong lớp áo mà sờ vết sẹo của cậu ấy.
Vết sẹo của Đoàn Phi Phàm sờ cảm giác thật… gợi cảm, Giang Khoát dùng ngón tay lần theo đường đi của vết sẹo.
Trên lầu đột nhiên có tiếng động, chắc là Đại Pháo đi ra.
Ngay sau tiếng bước chân vọng tới, quả nhiên là giọng Đại Pháo: “Giang Khoát à.”
Giang Khoát giật bắn mình, cảm giác hốt hoảng như ăn trộm bị bắt quả tang, hơn nữa, do quá chén nên cậu vốn đã hơi chóng mặt, cú giật mình này làm cậu ngã nhào về phía trước.
Để tránh ụp mặt vào bụng Đoàn Phi Phàm, gây ra kiểu hiểu lầm khó coi gì đó, cậu buộc phải chống vội tay vào bụng Đoàn Phi Phàm.
“Hự…” Đoàn Phi Phàm bị cậu chống tay một cái, nửa tỉnh nửa mê mà phát ra một tiếng kêu bi thảm.
Giang Khoát chống lưng ghế sofa đứng cho vững, sau đó đưa mắt nhìn lên lầu, Đại Pháo đứng ở bên lan can nhìn cậu, mặt đầy vẻ mù tịt: “Làm gì vậy? Hô hấp nhân tạo hả?”
“Không.” Giang Khoát kéo vội áo Đoàn Phi Phàm xuống, rồi lại lấy một cái gối dựa để lên bụng cậu ấy.
“…Thế thì ích quái gì, vẫn dễ bị lạnh y như cũ,” Đại Pháo nói, “Mày cài kín khuy áo khoác của cậu ta lại còn tốt hơn nhiều.”
“Ồ.” Giang Khoát gật đầu, rồi cái kín khuy áo khoác ở khoảng bụng của Đoàn Phi Phàm lại.
“Hay là mày cũng chăm sóc mấy người kia luôn đi?” Đại Pháo nói.
Giang Khoát đứng thẳng dậy, nhìn Đại Pháo: “Cút.”
“Được rồi, mày mau về phòng ngủ đi,” Đại Pháo xua xua tay, “Tối nay chắc chẳng ai còn tỉnh đâu. Mày chu đáo như vậy từ bao giờ thế, tao biết mày mười mấy năm cũng chưa được mày đối xử như vậy bao giờ.”
“Im miệng.” Giang Khoát quay người bước nhanh ra cửa, giữa đường đá phải chân Tôn Quý vắt ngang giữa lối đi, suýt nữa thì vấp ngã.
*
Đoàn Phi Phàm cảm thấy mình cả đêm vừa rồi chưa hề ngủ, trong mơ, cậu cứ chạy không ngừng, phía sau cũng không biết có thứ gì đó đang đuổi theo, thậm chí còn không xác định được là có gì đuổi hay không nữa.
Dù sao thì cậu chỉ biết chạy, nhưng lại không nhấc nổi chân, chạy như thể với tốc độ quay chậm 0.5, ruột gan như lửa đốt mà chạy rất rất lâu, nhưng nhìn lại thì mới lên được vài bậc thang.
Tỉnh giấc trong cơn gấp gáp và bức bối, cậu cũng chẳng cần biết mình đang trong trạng thái nào, trước tiên cứ vung chân đạp mấy cú vào không khí cho hả giận.
“Trâu bò thật,” Giọng Đinh Triết vang lên ở bên cạnh, “Vừa mở mắt ra đã tập thể dục rồi, hèn chi mà body mày ngon hơn bọn tao ha.”
Đoàn Phi Phàm quay sang, thấy Đinh Triết đang ngồi dựa trên thảm trước cái sofa bên cạnh cậu, mặt mũi đầy vẻ ngái ngủ.
“Bọn nó đâu?” Cậu hỏi.
“Vừa dậy, đi tắm rửa rồi,” Đinh Triết xoa xoa tóc, “Đại Pháo bảo bọn mình dọn dẹp xong thì đi thẳng ra sân trượt tuyết, cậu ta với Giang Khoát đã đi trượt rồi.”
“Giang Khoát đã dậy rồi hả?” Đoàn Phi Phàm nhỏm dậy, “Cậu ấy cũng uống nhiều mà?”
“Tửu lượng cao hơn bọn mình mà,” Đinh Triết nói, “Hôm qua hai bọn họ còn lôi được bọn mình về đây đó.”
Đoàn Phi Phàm vội lấy điện thoại ra xem, đã gần 12h trưa.
Cậu nhảy xuống khỏi sofa, chạy lên lầu: “Tao đi tắm rửa.”
Vào phòng, cậu nhắn tin ngay cho Giang Khoát, vốn định gọi điện nhưng sợ Giang Khoát đang trượt tuyết.
[Chỉ thị như sau] Tôi vừa dậy, cậu đang trượt tuyết hả?
Đặt điện thoại xuống, vừa mới vào phòng tắm thì đã có tin nhắn tới, cậu lại chạy ra cầm máy lên.
[JK921] Giờ đang nghỉ, bọn họ dậy hết chưa?
[Chỉ thị như sau] Dậy rồi, đang tắm rửa, lát đi thẳng ra đó kiếm cậu.
[JK921] Bảo quầy lễ tân cho xe đưa bọn cậu tới chỗ cáp treo ra làn trượt trung cấp, Lục Thi dặn trước rồi.
[Chỉ thị như sau] Ừ. Cậu ăn sáng chưa?
[JK921] Cậu vẫn còn muốn ăn sáng sao? Ở trên có nhà hàng, lát nữa ăn trưa luôn!
[Chỉ thị như sau] Được.
*
Mấy người trong phòng chuẩn bị rất nhanh, chưa tới hai chục phút, tất cả đã xong.
Lúc ra đường trượt trung cấp, chỉ thấy Giang Khoát ngồi ở khu nghỉ ngơi đợi bọn họ, Đại Pháo với Lục Thi đã đi chơi.
“Trước tiên ăn gì đã, sau đó nghỉ ngơi rồi đi trượt,” Giang Khoát nói, “Mấy cậu trông đói vàng mặt ra rồi kìa…”
“Vàng hả?” Đổng Côn sờ sờ mặt, “Lúc đi ra tôi còn soi gương một cái, thấy hồng hào lắm mà.”
“Vậy ăn trước đi,” Lưu Bàn xoa xoa bụng, “Tao đói thật sự luôn.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Đoàn Phi Phàm nhìn Đổng Côn, tên này cả đường đi xem ra không có gì khác với bình thường, vẫn trêu chọc vẫn tán gẫu như thể đã mất trí nhớ, những lời đã nói hôm qua sau một đêm đã biến mất không dấu vết. Nhưng Đổng Côn là người điềm đạm, đặc biệt là lúc tỉnh táo, nếu như thật sự có gì, cậu ta sẽ lại kiếm cậu nói chuyện riêng thôi.
Lúc đi tới nhà hàng, Giang Khoát đi chậm lại mấy bước, bước tới bên Đoàn Phi Phàm, nhìn cậu.
“Chào buổi sớm.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Đúng là sớm thật,” Giang Khoát nhìn từ đầu đến chân Đoàn Phi Phàm, sau đó nhỏ giọng nói, “Bụng cậu có gì khó chịu không?”
“Không có,” Đoàn Phi Phàm sờ sờ bụng, “Hơi nhức cơ một chút, chắc do hôm qua trượt tuyết, hơn nữa lại bị cậu… tông vào một cú.”
“Cũng có thể do tối qua bị tôi ấn vào bụng cậu một cái.” Giang Khoát nói, “Cậu cảm nhận lại xem, có gì khó chịu không?”
“…Sao cậu lại ấn vào bụng tôi làm gì?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
“Thì…” Giang Khoát khẽ thì thầm, “Tôi sờ sờ thôi, rồi đứng không vững nên chống luôn tay xuống bụng cậu.”
“Cậu thật là…” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Được rồi, tôi biết rồi.”
*
Hôm nay trời rất đẹp, lúc này buổi trưa rất thích hợp để trượt tuyết, mấy người bọn họ ăn xong liền ngồi phơi nắng ở khu nghỉ ngơi cho tiêu cơm, chuẩn bị đi trượt ở làn trung cấp.
Tuy hôm qua trượt bên làn sơ cấp cũng chẳng ra sao, nhưng mọi người đều tràn đầy một sự tự tin chẳng biết ở đâu ra đối với làn trung cấp. Đoàn Phi Phàm thì định lát nữa sẽ chỉ men theo đường biên mà trượt xuống, cậu không hứng thú với trượt tuyết như mấy người kia, cậu muốn xem Giang Khoát trượt hơn.
Ngày mai là bọn họ phải trở về rồi, ở nhà Giang Khoát chơi thêm một hôm rồi sẽ về nhà.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Phi Phàm đi chơi xa với bạn học, mỗi giây phút trôi qua đều mới lạ và vui sướng, và chuyến hành trình này lại còn có nhiều chuyện “khó lường” đến như thế, lúc này ngồi đây, nhìn mọi người xung quanh, ngắm cảnh tuyết ngút tầm mắt, bên tai rộn rã tiếng cười nói vui vẻ, đôi lúc cậu lại thấy ngẩn ngơ.
Tựa như đang nằm mộng.
Khi ở trong cõi mộng, cảm giác thời gian như dài vô tận, lúc tỉnh mộng rồi mới nhận ra đó chỉ là một trong vô số những đêm khác mà thôi.
*
Hôm nay Giang Khoát chơi ván đơn, so với lúc chơi ván đôi hôm qua lại càng đẹp trai hơn.
Đoàn Phi Phàm chỉ theo lan can bên đường biên mà từ từ trượt xuống, điện thoại liên tục giơ lên quay phim, Giang Khoát mỗi lần trượt qua chỗ cậu sẽ lại huýt sáo một cái, sau đó xoay ván hất tung một lớp bụi tuyết mà tiếp tục trượt đi.
Một buổi chiều, Đoàn Phi Phàm đã quay được hai ba chục clip, ảnh thì lại càng chụp nhiều vô số, kéo xuống một cái là đủ các tư thế đang bay của Giang Khoát, Đoàn Phi Phàm tự cảm thấy mình giống như một tay phó nháy đi theo chụp riêng cho Giang Khoát.
Ngày hôm nay đã bị bọn họ ngủ mất tiêu một nửa, buổi chiều trượt chưa được bao nhiêu thì đã tới giờ ăn tối, tiếp theo là nối lại tiết mục tắm hơi mà ngày hôm qua chưa tiến hành được do say xỉn tập thể.
“Hôm qua Đại Pháo bảo,” Giang Khoát dựa vào lưng ghế trong phòng tắm hơi, nghiêng đầu nói khẽ, “Tụi mình hôm nay sẽ bị lộ tẩy đó.”
“Tôi cảm thấy hôm qua đã bị phát hiện luôn rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đổng Côn hả?” Giang Khoát cười.
“Cậu cũng thấy cậu ta hơi… kỳ lạ đúng không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát khịt mũi, “Vậy trước tiên cứ tự nhiên một chút, cũng chẳng biết bọn họ biết rồi thì sẽ nghĩ sao nữa. Cũng hơi mắc cỡ nhỉ, cứ để họ từ từ hẵng biết.”
Đoàn Phi Phàm gật đầu: “Tôi thì không vấn đề, cậu đừng ấn bụng tôi nữa là được.”
Giang Khoát bật cười.
*
Cũng chẳng có cơ hội để tự nhiên, cả tối hôm đó, cả đám trước hết ngồi đánh bài trong phòng tắm hơi, luân phiên để cho Giang Khoát thắng oanh liệt, sau đó lại ra quán bar ngồi tới nửa đêm, rồi lại về phòng ngâm hồ nước nóng, hoạt động nhóm được lên lịch cứ gọi là kín mít.
Ngoại trừ lúc nhân ánh đèn lờ mờ trong bar, hai người tranh thủ nắm tay nhau dưới gầm bàn được một lúc, thời gian còn lại thì ngay cả hoạt động giống như hai bạn học mẫu giáo này cũng chẳng có cơ hội mà tiến hành.
Lúc ai về phòng nấy thì đã quá 2h đêm.
Đoàn Phi Phàm nằm trên giường, cố mở mắt mà nhắn tin nói chuyện với Giang Khoát.
Đại Pháo nằm một lúc đột nhiên bật dậy, ra lục trong ngăn kéo tủ một cái bịt mắt, đeo lên mắt rồi nằm xuống.
“Điện thoại của tôi sáng quá hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không sao,” Đại Pháo nói, “Cái chính là tôi không chịu nổi khiêu khích.”
“Sắp hết khiêu khích rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Mai cậu còn phải lái xe phải không?” Đại Pháo nói, “Cả đường đi tới mấy tiếng đồng hồ, đừng có thiếu ngủ đó.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cười đáp.
“Chuyện của hai cậu,” Đại Pháo lại nói tiếp, “Trước tiên đừng để mấy người kia biết. Tôi nói thật cậu đừng buồn, chứ cũng chẳng biết kéo dài được bao lâu, mà cũng chẳng biết bọn họ có thể chấp nhận được chuyện thế này hay không, đừng để đến lúc đó lại phải khổ sở.”
Đoàn Phi Phàm im lặng, những gì Đại Pháo đúng là thẳng thắn, nhưng cũng có điểm đánh trúng suy nghĩ của cậu.
“Tôi cũng yêu đương nhiều rồi,” Đại Pháo kéo chăn, “Bọn mình độ tuổi này, thích ai, không thích ai, hoàn cảnh gia đình không thành vấn đề, mà nhìn chung cũng chẳng cho gia đình biết, vấn đề đều ở bản thân mà thôi.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Giang Khoát nói mới đầu, cậu không muốn tiến tới,” Đại Pháo nói, “Tôi biết cậu nghĩ thế nào, vậy cũng là bình thường.”
Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Đại Pháo.
Đại Pháo im lặng một lúc, rồi kéo bịt mắt ra và cũng quay sang nhìn cậu: “Mẹ nó chứ tôi nói nửa chừng thì quên mất đang định nói gì rồi…”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Cậu bảo cậu định cảnh cáo tôi hay nhắc nhở tôi, hay là gì đó khác hả?”
“Làm gì đến mức ấy,” Đại Pháo đưa tay lên gối đầu, “Tôi chỉ thấy cảm động thôi, mấy hôm nay tôi cứ loạn cào cào, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ kỹ chuyện này nữa, chỉ là khá ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng có thời gian để bình tĩnh lại rồi từ từ mà ngạc nhiên.”
“Tôi cũng vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hai cậu đều đỉnh thật đó,” Đại Pháo lại kéo cái bịt mắt xuổng rồi trở mình, “Yên tâm, chuyện này tôi không nói với ai đâu.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
[JK921] Ngủ đi, 3h rồi.
[Chỉ thị như sau] Ừ, ngủ ngon.
[JK921] Ngủ ngon.
Hôm phải trượt tuyết thì ngủ tới tận trưa, hôm có thể lên đường lúc nào cũng được thì mọi người lại đều dậy rất sớm.
Cả đám ăn sáng xong thì nhân viên phục vụ đã đưa hành lý của mọi người ra hết bãi đậu xe.
“Có dịp lại tới chơi nhé,” Lục Thi lần lượt vỗ vai tạm biệt từng người, “Mùa hè bọn tôi ở đây cũng nhiều chỗ chơi lắm, trượt cỏ, phượt địa hình, câu cá… nghỉ hè có thời gian lại tới nha.”
Cả đám nhao nhao hưởng ứng, dù đến hay không thì tất cả đều rất tuyệt.
“Đi đường cẩn thận nha.” Lục Thi nói.
“Yên tâm,” Đinh Triết vỗ ngực, “Đã quen đường rồi, chỗ nào không quen đã có Pháo ca.”
Nghe mọi người với Lục Thi tạm biệt nhau, Đoàn Phi Phàm không hiểu sao có cảm giác lẫn lộn, như thể người định ở lại không phải là Lục Thi, mà là cậu.
Mà Giang Khoát đã mở cửa xe, chuẩn bị lên xe.
Đoàn Phi Phàm vội đi tới, mở cửa lên xe.
Đinh Triết lái xe đi, Đoàn Phi Phàm cũng khởi động xe, cậu hạ cửa sổ xuống vẫy tay với Lục Thi, sau đó cho xe chạy theo xe trước.
Sau khi ra khỏi khách sạn, cậu dựa vào lưng ghế, thở ra một hơi.
“Sao vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy thời gian trôi nhanh quá.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi ngủ chút.” Giang Khoát ngáp một cái, “Tôi buồn ngủ sắp chết rồi.”
“Đừng ngủ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hử?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Nói chuyện với tôi đi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Không có gì để nói thì bóc quýt cho tôi, vừa rồi Lục Thi bỏ một ít lên xe đúng không?”
“…Đã bắt đầu sai bảo tôi rồi đấy hả?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cậu có định bóc hay không thì bảo.”
“Cái miệng cậu chán đời thế kia,” Giang Khoát lấy quýt từ trong chiếc túi ở băng ghế sau, “Lại còn ăn quýt hả.”
Trình độ bóc quýt của Giang Khoát khá tệ, vỏ quýt bóc ra chỉ bằng đầu ngón tay cái, thảm không nỡ nhìn.
“Cái tay cậu chán đời thế kia,” Đoàn Phi Phàm nhìn đầy chán chường, “Bóc quýt thành ra thế này rồi, lại còn ấn vào bụng người ta nữa.”
“Đệt,” Giang Khoát bật cười, “Tôi không chỉ ấn vào bụng cậu, mà còn ấn kêu thành tiếng luôn đó.”
“Kêu thế nào?” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát.
“Hự!” Giang Khoát ôm bụng bắt chước kêu lại.
Đoàn Phi Phàm không nói gì, chỉ nhìn đằng trước, rồi không nhịn nổi cười phá lên.
[HẾT CHƯƠNG 64]
- -----oOo------