- Trang chủ
- Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu
- Chương 72: Chỉ đến vậy thôi
Tác giả: Yêu Rượu Mơ Nhất (Tối Ái Mai Tử Tửu)
Edit: Ry
Hội trường rộng lớn như vậy hoàn toàn tĩnh lặng.
Trên sân khấu, khi người đàn ông xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn.
Anh mặc bộ âu phục được cắt may khéo léo ôm vào người, tóc vuốt ngược ra sau, trông đầy tinh thần, tràn ngập sự khôn khéo và tinh anh của một người từng trải trong xã hội hiện đại, mỗi cử chỉ lại có một sự tao nhã không thể miêu tả thành lời.
Tất cả mọi người dán mắt vào anh, Túc Khiêm lại rủ mi, trong một mảnh mờ tối tìm kiếm dáng hình khiến anh nhớ da diết.
Anh nhanh chóng tìm được cậu.
Chàng trai ngồi ở hàng ghế rất gần sân khấu, gần như là chính diện, anh chỉ cần nhấc mắt là có thể thấy cậu nhờ chút ánh sáng yếu ớt.
Trong một thoáng, ánh mắt hai người đan vào nhau.
Tô Dục Chu chắc chắn, Túc Khiêm nhìn thấy cậu.
Khuôn mặt nghiêm túc tuấn tú của người đàn ông chậm rãi hiện nét cười, ánh mắt hàm chứa niềm vui đã được kiềm chế và sự dịu dàng, khiến anh đứng dưới ánh đèn càng thêm mê người.
"Thình thịch --- Thình thịch ---"
Tô Dục Chu có thể nghe được tiếng trái tim trong lồng ngực mình kịch liệt nhảy lên.
May mà đèn trong hội trường không bật.
Cậu thầm nghĩ, nếu không chắc chắn cậu sẽ bị mọi người phát hiện từ mặt đến tai đều đỏ rực.
Tại sao Túc Khiêm lại đến đại học S? Sao anh ấy lại đứng trên sân khấu, làm giảng viên cho buổi tọa đàm này của bọn họ?
Là...
Vì cậu sao? Vì muốn gặp cậu sao?
Ý nghĩ này vừa thấp thoáng hiện lên, Tô Dục Chu đã cảm giác nỗi niềm trong lòng sắp không kìm nén được, cậu bóp chặt tay.
Tô Dục Chu ngồi cạnh Chu Yến và một người bạn học có quan hệ khá tốt khác, tên là Tiêu Thư Gia. Bọn họ cũng đã nhận ra điểm rơi tầm mắt của Túc Khiêm.
Tiêu Thư Gia không khỏi vươn tới gần Tô Dục Chu, nhỏ giọng nói: "A Dục, hình như anh ta đang nhìn bọn mình, người quen của ông à?"
"Anh ta là Túc Khiêm đó!" Chu Yến bỗng nói.
Mặc dù cậu ta đã cố gắng ghìm giọng nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được sự kích động trong đó.
"Túc Khiêm?" Tiêu Thư Gia hơi nghi hoặc.
"Ừ! Tổng giám đốc của tập đoàn Túc thị, một vị Omega cao cấp trong truyền thuyết đó. Tiểu Gia, ông từ vùng khác tới nên chắc không biết."
"Gì? Anh ta là Omega á?"
Tiêu Thư Gia làm vẻ "cả nhà tôi đều sốc", dù sao thì trong nhận thức của y, Omega đều là kiểu yểu điệu mềm mại, yếu đuối mong manh, nâng trên tay sợ ngã ngậm trong miệng sợ tan.
Mà vị Túc tiên sinh trên sân khấu kia...
Thật sự không nhìn ra người ta là Omega luôn! Giờ mà bảo anh ta là A cao cấp Tiêu Thư Gia cũng sẽ tin.
Bởi vì hội trường quá lớn, lại đông người nên họ không thể dùng pheromone phân biệt giới tính. Nhưng chỗ này là thành phố S, người từng gặp Túc Khiêm, thậm chí đám con em nhà giàu từng tiếp xúc với anh thông qua các trường hợp cũng không ít, bọn họ đã bắt đầu thì thầm với người bên cạnh.
Có kinh ngạc, có nghi hoặc không dám chắc, có người được bổ sung kiến thức xong chất vấn, phản ứng mỗi người mỗi khác.
Tô Dục Chu nghe người xung quanh bàn tán về Túc Khiêm, trong lòng có một cảm giác hết sức vi diệu.
Có phần tự hào, lại có phần không vui.
Dù sao chỗ cậu ngồi thuộc đại đội Alpha, mà thái độ của nhóm Alpha với kiểu Omega như Túc Khiêm, hầu hết là không mấy thân thiện.
Hội trường vang lên tiếng xì xào bàn tán của học sinh, khiến bầu không khí có phần nhốn nháo. Tình thế hơi có vẻ mất kiểm soát, nhưng Túc Khiêm lại không bận tâm. Anh liếc nhìn hai Alpha đang châu đầu ghé tai với Tô Dục Chu, thấy cử chỉ thân mật của họ, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Mà đám Alpha luôn hung hăng dường như cảm nhận được một thứ áp lực nào đó, không cần Túc Khiêm lên tiếng, ồn ào trong hội trường dần lắng xuống.
Chu Yến và Tiêu Thư Gia cũng không khỏi ngồi nghiêm chỉnh lại.
Mà Tô Dục Chu...
Cậu nhìn Túc Khiêm trên sân khấu, hai mắt tỏa sáng, chỉ cảm thấy Túc tiên sinh lúc này đẹp trai chết đi được!
Cuối cùng Túc Khiêm cũng bắt đầu bài diễn thuyết của mình.
Anh là nhân vật truyền kỳ mấy năm vừa rồi nổi lên ở thành phố S, là người tạo ra hết thần thoại thương nghiệp này đến thần thoại thương nghiệp khác. Là trường đại học lớn nhất thành phố, đại học S tất nhiên cũng sẽ gửi thư mời, mong anh có thể tới trường chia sẻ kinh nghiệm thành công cho các em sinh viên.
Nhất là kinh nghiệm, là một Omega, Túc Khiêm rốt cuộc đã làm thế nào đánh bại một đám Alpha ở bất cứ phương diện nào cũng đều rất xuất sắc, để đạt được thành tựu hiện giờ? Cái này vừa nghe đã thấy rất có giá trị.
Dù có là khích lệ nhóm Omega tự lập tự cố gắng vươn lên, hay để nhóm Beta nhìn thấy hi vọng --- Omega dù yếu mềm hơn họ cũng có thể đạt được thành công, hoặc là...
Kích thích đám Alpha mắt mọc trên đỉnh đầu, dù là cái nào thì tin chắc hiệu quả cũng sẽ không tồi.
Lần này lãnh đạo nhà trường thật sự rất có tư tưởng, chỉ tiếc là Túc Khiêm vẫn luôn không đồng ý. Thậm chí anh còn không nhớ đại học S từng gửi thư mời cho mình, sau khi được thư kí Lâm nhắc nhở thì mới biết có chuyện như vậy.
Nếu anh đã quyết định, chuyện sau đó rất thuận lợi.
Thư kí Lâm chủ động liên hệ với người phụ trách bên phía đại học S. Bởi vì lúc trước họ cũng không thẳng thừng từ chối, chỉ lấy lí do là lịch trình quá kín, không có thời gian nên lần này có tìm tới cửa cũng không xấu hổ.
Mà đại học S cũng rất phối hợp, không chỉ đồng ý sắp xếp bài diễn thuyết vào ngày lễ Thất Tịch, mà còn làm theo mục đích mà thư kí Lâm đã bày tỏ, chủ động sắp xếp đội của Tô Dục Chu ngồi ở mấy hàng đầu gần sân khấu nhất.
Là một quý ngài O siêu đẳng, trong quá trình diễn thuyết muốn tương tác với A cao cấp của khóa sinh viên năm nhất, đây chắc chắn là chuyện không thể nào bình thường hơn.
Mà vị lãnh đạo gửi thư mời tới cho Túc Khiêm, nghe được sự sắp xếp này cũng vô cùng chờ mong. Hắn cảm thấy như vậy sẽ rất kích thích, đôi bên va chạm sẽ tạo ra hiệu ứng hoàn toàn khác biệt. Hắn hi vọng thông qua buổi tọa đàm này, tạo dựng một loại quan niệm mới cho đám trẻ --- ABO là bình đẳng, A rất ưu tú, nhưng chỉ cần cố gắng, BO cũng chưa chắc sẽ thua bởi A.
Mà Túc Khiêm đúng là không để hắn phải thất vọng.
Phong cách diễn thuyết của tổng giám đốc Túc mạnh mẽ, bá đạo giống hệt như tính cách của anh, lại thêm những trải nghiệm phong phú trong cuộc sống khiến những lời anh nói ra không hề qua loa, mà khiến người ta nghe say mê.
Nhóm Omega và Beta đều nghe đến mê mẩn.
Mặc dù cuộc đời của họ, có thể sẽ không vì buổi diễn thuyết này, sẽ không vì sự tích của Túc Khiêm mà thay đổi, nhưng tóm lại cũng sẽ để lại chút gì đó trong lòng.
Mà nhóm Alpha vốn nóng nảy đã có vài người lộ vẻ trầm tư, có người thậm chí còn nhấp nhổm không yên.
Mặc dù buổi diễn thuyết mới chỉ qua 40 phút ngắn ngủi, nhưng tất cả những người ở đây đã hiểu được, người đàn ông trên sân khấu, người hoàn toàn không có vẻ gì giống Omega, là một nhân vật đẳng cấp tới cỡ nào.
Không nói tới lí lịch ưu việt, chỉ nói thời kì đi học của anh, nơi anh học chính là đại học Z top 1, mà còn làm được những chuyện không phải bất cứ học sinh bình thường nào cũng có thể làm, ví dụ như ---
Là một Omega, lại tham gia và cũng hoàn thành tất cả hạng mục huấn luyện quân sự tiêu chuẩn của Alpha, thậm chí trong buổi đo lường thể chất còn đánh bại Alpha cao cấp năm đó, đạt được thành tích đầu bảng. Vả lại, theo một vài học sinh từng tìm hiểu chuyện này bổ sung, kỉ lục của anh ngoài A cao cấp ra thì chưa một Alpha nào có thể phá vỡ.
Nói cách khác, vị Omega này về mặt thể chất có thể nghiền ép tất cả sinh viên từ bậc A cao cấp trở xuống, đồng thời loại nghiền ép này vẫn còn tiếp diễn. Anh vẫn luôn là tấm gương tiêu biểu được thầy cô và huấn luyện viên ở đại học Z nhắc tới, dùng đó làm roi quất khích lệ đám khóa dưới.
Mà đáng sợ hơn là, Túc Khiêm không chỉ có thể trạng đỉnh cao, thành tích học tập cũng vẫn luôn rất sít sao với A cao cấp, cái vị A cao cấp cùng khóa với Túc Khiêm chỉ có thể nói là xui tận mạng.
Đám Alpha năm nhất của đại học S đột nhiên có tâm tình rất vi điệu, lại có chút cảm thông với đám sinh viên hàng top của đại học Z. Mặc dù bọn họ cũng phải huấn luyện rất vất vả, nhưng ít nhất bọn họ không bị tàn phá về mặt tinh thần, không bị huấn luyện viên và thầy cô lải nhải bên tai ---
Em ngay cả một Omega cũng không bằng, em thấy em có ăn hại không?
Nhưng thoáng cái, bọn họ chuyển sang có cùng cảm xúc với nhóm Alpha của đại học Z, bởi vì...
Trên sân khấu, khi bài diễn thuyết chuẩn bị kết thúc, bọn họ bỗng nghe được người đàn ông nói:
"Alpha, cũng chỉ đến vậy thôi."
Lúc nói ra lời này, ánh mắt anh rất thản nhiên như đang trình bày một sự thật, nhưng nghe vào tai nhóm Alpha lại trở thành ---
Nói tới đây, sự kiêu ngạo của thằng này đều đã thể hiện.jpg
Lúc này, nhóm Alpha trẻ tuổi cuối cùng không kiềm chế nổi nữa.
Hội trường trở nên nhốn nháo.
Nhóm Alpha căm giận bất bình, tràn đầy không phục, mà Omega và Beta lại...
"Aaaa, em cong rồi! Em thấy em muốn yêu quý ngài Omega này!"
"Đệt, hả hê vãi! Tôi cũng muốn nói câu này với đám Alpha kia!"
Còn Tô Dục Chu... Ánh mắt cậu vẫn sáng long lanh nhìn người đàn ông trên sân khấu, hoàn toàn không nỡ dời.
Lúc này, Túc Khiêm khoát tay, hội trường đang ầm ĩ lại trở nên tĩnh lặng.
Anh đảo mắt một vòng, ánh mắt chủ yếu tập trung ở khu ghế của Alpha, sau đó Túc Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười, hờ hững nói: "Nếu như không phục, tôi có thể nhận lời khiêu chiến của các bạn."
Anh vừa dứt câu, cả hội trường sôi trào.
Đối với Alpha mà nói, những lời này thật sự quá thiếu đòn, bọn họ ai nấy cũng tức giận nghiến răng, nhưng không một ai dám đứng lên.
Vì...
Chiến tích của Túc Khiêm thật sự quá huy hoàng, thắng thì còn đỡ, chứ lỡ thua... Vậy mặt mũi ném hết về tận nhà!
Rất nhiều người đều đưa ánh mắt về phía Tô Dục Chu, dù sao thì cậu đã được họ nhận định là Alpha mạnh nhất khóa. Lúc này Tô Dục Chu nên đứng dậy tiếp nhận khiêu chiến!
Tô Dục Chu ngẩn ra, sau đó có hơi kích động.
Cậu biết chắc mình không đánh lại Túc Khiêm, nhưng... Làm vậy có thể đường đường chính chính tiếp xúc thân mật với Túc tiên sinh!
"Túc Khiêm, tôi khiêu chiến anh!"
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
Tô Dục Chu khựng lại, không khỏi quay đầu, sau đó kinh ngạc phát hiện, người đó chính là Giản Bách Xuyên.
Cậu ta tham gia huấn luyện quân sự từ lúc nào vậy?
Mà một câu long trời lở đất của Giản Bách Xuyên khiến bầu không khí trong hội trường đạt tới đỉnh điểm.
Sau khi xác nhận thân phận của Giản Bách Xuyên, nhóm Alpha điên cuồng vỗ tay và huýt sáo, Beta và Omega cũng la hét theo.
Bọn họ cũng muốn xem có thật là vị Omega truyền kì này có thể chiến thắng A cao cấp không! Anh ta ngông cuồng như vậy, phải chăng thật sự có bản lĩnh để ngông cuồng?
Mặc dù Giản Bách Xuyên bị mọi người trêu là "A cao cấp mảnh mai nhất lịch sử", nhưng qua biểu hiện trong mấy ngày huấn luyện quân sự, mọi người đã rõ như ban ngày. Tất cả hạng mục đều có thể nhẹ nhõm hoàn thành, riêng điều này đã chứng tỏ thực lực của cậu ta!
Thầy cô chịu trách nhiệm tổ chức chắc cũng không ngờ chuyện như vậy sẽ xảy ra, sau khi hỏi thăm ý kiến của lãnh đạo, họ nhao nhao bật hết đèn trong hội trường lên.
Đèn trong hội trường đã sáng, nhưng đám sinh viên đang kích động cũng không bình tĩnh lại.
Vị trí của Giản Bách Xuyên cách sân khấu không xa, lúc này, gần như tất cả mọi người đều đang reo hò lớn tiếng cổ vũ cậu ta.
Vốn là cảnh tượng khiến cậu ta hưng phấn hài lòng vô cùng, nhưng lúc này, trong con ngươi màu đen của Giản Bách Xuyên chỉ có phẫn nộ.
Trước kia cậu ta sống ở nước ngoài, chưa từng nghe tới Túc Khiêm, thế nên cũng không biết thế mà lại có loại Omega dám giẫm lên mặt Alpha như vậy.
Việc này với Alpha mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã!
Cậu ta không biết các Alpha khác, không biết Tô Dục Chu nghĩ như thế nào, tóm lại là cậu ta không thể chấp nhận.
Cho nên Giản Bách Xuyên đứng dậy, quyết định cho cái tên Omega nói xằng nói bậy kia một bài học. Đây là một cuộc chiến bắt nguồn từ sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của A cao cấp! Giản Bách Xuyên không tin mình sẽ thua!
Trên sân khấu, Túc Khiêm vẫn luôn làm vẻ hờ hững như mây như gió, lúc này lại hơi nhếch môi. Anh liếc nhìn cậu trai Alpha đứng lên dưới khán đài, nhìn khuôn mặt đã bị anh quan sát mấy ngày, trong mắt toát lên ý cười hài lòng.
Sau đó anh nhìn sang Tô Dục Chu. Khi thấy trên mặt chàng trai hiện vẻ kinh ngạc, sau đó chuyển thành hóng hớt, ý cười trong mắt Túc Khiêm càng thêm sâu.
Anh khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cậu. Vậy, tên cậu là?"
"Giản Bách Xuyên!" Cậu thanh niên hùng hồn khí phách trả lời, vô cùng rõ rệt được míc thu lại.
_________________________________
Thật ra thì tốc độ edit của tui sẽ rất nhanh, thậm chí 30 phút tui có thể edit xong 1 chương 3k chữ, nhưng đấy là nếu mọi người thích đọc edit thô, gọi là thuần Việt hơn QT một tí chứ cấu trúc câu vẫn lộn xộn =))))) Còn muốn câu văn nghe mượt mà thuận miệng hơn thì nó là công sức ít nhất 1 tiếng rưỡi cho một chương 3k chữ chứ không phải ít =))) Thế nên thấy công sức mình bị ăn cắp nhẹ nhàng rồi mang đi trục lợi cho người khác tui cũng tức, nhưng thú thật là tui chẳng làm được gì, và cũng đã quá mệt mỏi để làm gì đó.
Tui hiện đang làm Business Analyst cho một công ty hàng không top đầu Canada, và đây là năm thứ 6 tui sống một mình. Không phải khoe, chỉ muốn mọi người biết rằng cuộc sống thực của tui cũng rất bận rộn áp lực và việc tui bỏ thời gian công sức ra để edit truyện trong khi tui hoàn toàn có thể chỉ đọc, vì đây là sở thích, đam mê. Tui làm editor vì vui thôi, tiền tui kiếm không nhiều nhưng đủ để tui tiêu xài thoải mái, fame phủng gì đó nó không giúp tui hạnh phúc hơn, cũng không giúp tui giặt quần áo dọn nhà nấu ăn hộ thế nên tui cũng không có nhu cầu để cái ổ này được quá nhiều người biết tới, có vài bạn đồng hành cùng là đủ.
Hãy tôn trọng tui, cũng như các editor khác đang hi sinh thời gian của mình để mang tới cho bạn những bản edit với họ là chỉn chu nhất bằng cách đọc ở trang chính chủ, bình luận cổ vũ họ, sai thì nhẹ nhàng góp ý với họ, donate thì miễn. Ngoài kia ra sao tui không biết, nhưng ở Miền Kí Ức chúng mình hãy giữ niềm vui đọc và chia sẻ con chữ với nhau. Niềm vui ngắn chẳng tày gang mà, hết vui là cũng hết chuyện. Quen biết nhau qua mạng ấy, mạng ảo, nhưng tình cảm là thật, nên hãy quý trọng vì có thể trong một thoáng chớp mắt nào đó họ sẽ biến mất khỏi cuộc sống của bạn.
P/S: Một ngày deep deep vì lại đau lưng hụ hụ ; - ;