- Trang chủ
- Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu
- Chương 69: Quả nhiên là mày!
Tác giả: Yêu Rượu Mơ Nhất (Tối Ái Mai Tử Tửu)
Edit: Ry
Có cách nào để vào đại học S không à?
Thư kí Lâm nhìn câu hỏi của ông chủ, chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Chỉ là vào đại học S thôi mà, dễ quá rồi còn gì? Nhưng y biết, ông chủ không chỉ muốn vào trong, mà quan trọng nhất là muốn gặp cậu nhóc Alpha nào đó đang tiến hành huấn luyện quân sự khép kín.
Cái này thì độ khó hơi lớn rồi.
Nhưng chuyện này... Đúng là thư kí Lâm có cách!
Y nở nụ cười tính trước, nhanh chóng soát lại kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu, sau đó soạn tin nhắn gửi lại.
Hừ, là một thư kí toàn năng, chút chuyện nhỏ này đương nhiên không làm khó được y!
Ở bên kia, Túc Khiêm đã đặt điện thoại xuống.
Thật ra anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, chứ chẳng lẽ lại vì sự ích kỉ của bản thân mà đi quấy rầy việc huấn luyện của Tô Dục Chu sao? Lý trí nói cho anh biết tốt nhất đừng làm thế. Tuy là, anh thật sự rất rất nhớ cậu.
"Tinh ---"
Túc Khiêm vừa chuẩn bị đứng dậy về phòng ngủ, không ngờ thư kí Lâm lại trả lời nhanh như vậy, hơn nữa còn đưa ra được phương án.
Vốn chỉ tùy ý liếc một cái, nhưng rồi rất nhanh, Túc Khiêm nhướng mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Nhìn tin nhắn của thư kí Lâm, anh cẩn thận suy tính, cảm giác có vẻ...
Cũng không phải là không thể.
Túc Khiêm lập tức lên tinh thần, chê gõ chữ quá chậm, gọi thẳng sang cho thư kí Lâm, bắt đầu bàn bạc với y về chi tiết cụ thể.
-
Tô Dục Chu không biết Túc tiên sinh chuẩn bị hành động, bởi vì huấn luyện quân sự ngày đầu tiên quá đuối, cậu ngủ rất sâu, thậm chí không cả nằm mơ.
Khi bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức, cậu mới phát hiện trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.
Tô Dục Chu khó khăn bò dậy, xoa bóp bắp thịt có hơi đau nhức, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía giường ngủ ở đối diện.
Đúng như cậu đoán, cái bạn họ Giản kia vẫn không đến kí túc xá, không biết hôm qua cậu ta có bị thương nặng không, có phải nằm viện không nhỉ?
Nhớ tới lúc té xỉu cậu ta đập đầu cái bốp xuống nền gạch, Tô Dục Chu không khỏi sờ ra sau đầu mình.
Cảm giác đau thật ấy.
Cậu lắc đầu, rời giường rửa mặt.
Dùng cốc lấy nước xong, bóp kem đánh răng lên bàn chải, chàng trai vừa đánh răng vừa đứng ngoài ban công ngắm cảnh.
Mới năm giờ hơn, trời cũng chưa sáng hẳn, sân trường vắng lặng, chỉ có tiếng chim hót lanh lảnh trên tán cây. Nhất là tòa kí túc mà cậu ở này, chỉ có mình cậu là sinh viên mới, những người khác không phải là đàn anh khóa trên thì cũng là công nhân viên chức, giáo sư của trường. Thế nên càng thêm vắng vẻ.
Tô Dục Chu đứng đó đánh răng, vừa định xoay người nhổ bọt, ánh mắt thoáng qua bên cạnh, không khỏi khựng lại.
Ban công sát vách thế mà treo hai cái áo thun màu trắng, cậu nhớ là sáng sớm hôm qua không thấy, còn tối qua...
Quá mệt, thật sự không có sức để chú ý.
Ơ? Vậy là đàn anh ở phòng bên cạnh trở lại rồi sao?
Giờ vẫn đang là nghỉ hè, ngoài sinh viên năm nhất phải tham gia huấn luyện quân sự ra thì khóa trên đều không ở trường --- Hình như muốn ở lại trường trong kì nghỉ thì cần được phê duyệt.
Dù sao huấn luyện quân sự cho sinh viên mới còn là hình thức khép kín, nếu như trong trường có quá nhiều người sẽ dễ tạo thành quấy nhiễu.
Tô Dục Chu quan sát một hồi, không thấy bóng người ngoài ban công, đoán là đối phương còn đang ngủ, thế là trở về bồn rửa súc miệng rửa mặt. Đợi tối nay về, có rảnh sang đó chào hỏi vậy.
Sau một ngày làm quen, Tô Dục Chu đã nắm giữ được tiết tấu cơ bản, so với các bạn học khác thì cậu rõ ràng thành thạo hơn nhiều.
Nhóm Alpha trước đó khiêu khích cậu hôm nay cũng im ắng, thậm chí còn mơ hồ bắt đầu coi cậu như người cầm đầu, hơi có xu hướng bắt chước Tô Dục Chu. Dù sao thì màn "biểu diễn" chạm đích ngày đầu tiên của cậu thật sự quá đỉnh, là kiểu khoe như không khoe trí mạng nhất.
Mà bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện, phương pháp này đúng là rất có lợi cho việc bảo tồn thể lực, nhưng dù vậy cũng rất hiếm ai có thể đạt yêu cầu như Tô Dục Chu, hoàn thành sáu vòng chạy.
Về phần Tô Dục Chu...
Cậu đã thử khiêu chiến vòng chạy thứ bảy, hình như huấn luyện viên rất có hứng thú với việc nghiền ép để cậu phát huy khả năng tiềm tàng, nhưng ngoài mặt thì vẫn công chính nghiêm minh, tôi bảo em chạy thì em phải chạy.
Tô Dục Chu không ngừng kêu khổ trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì, mỗi lần cảm thấy sắp không chịu nổi, cậu sẽ nhớ tới Túc Khiêm. Anh ấy là Omega mà lại có thể rèn luyện ra thể chất không thua kém gì A cao cấp, mà cậu có cơ thể đầy đủ tố chất của một A cao cấp, nếu không cố gắng khai phá phát triển thì đúng là quá lãng phí.
Túc Khiêm, gần như trở thành trụ cột tinh thần của cậu.
Để tất cả Alpha, thậm chí ngay cả Omega cũng có chút hâm mộ là, Tô Dục Chu có thể chất không ăn nắng.
Sau hai ngày chịu đựng ánh nắng chói chang, tất cả mọi người đều đen đi một hai bậc, ngay cả nhóm Omega bôi kem chống nắng cũng không may mắn thoát khỏi, nhưng Tô Dục Chu lại vẫn trắng như vậy. Đúng hơn là cậu có đen đi nhưng không rõ rệt lắm, thế là có các bạn học làm nền, trông cậu có vẻ càng thêm trắng trẻo.
Tô Dục Chu thấy cái này cần phải cảm ơn người ba Omega của cậu, vì thể chất của ba Tô cũng vậy. Mỗi năm nghỉ hè đi biển chơi, lúc trở lại, cậu và ba Tô chỉ hơi ngăm đi một chút, mà Tô Lan với Tô Vũ thì lại đen nhẻm như cục than.
Cả hai còn khôi phục rất nhanh, gần như chỉ một tuần sau đã lại trắng nõn, khiến Tô Vũ rất là ghen tị.
Hoàn thành huấn luyện, Tô Dục Chu ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn trời.
Buổi chiều, cuối cùng ánh nắng cũng không còn quá chói chang.
Có gió hiu hiu thổi ra từ rừng cây, mang tới chút mát lành, là quãng thời gian thoải mái hiếm có trong những ngày huấn luyện gian khổ thế này.
"Lại nói, hình như Chủ Nhật tuần này là lễ Thất Tịch."
Tô Dục Chu nghe được hai Alpha bên cạnh cậu trò chuyện.
"Ý, sao ông còn nhớ được mấy ngày lễ như này vậy? A mà còn rành hơn O nữa."
"Gì vậy cha nội? Cái này là ngày lễ truyền thống của Hoa Hạ mà? Với cả trước khi tham gia huấn luyện quân sự, tôi nghe bạn gái lải nhải mãi nên mới nhớ."
"Ố ồ, ông có O rồi à?"
"Không, cô ấy là Beta, nhưng tôi rất thích cô ấy..."
Tô Dục Chu nghe bọn họ nói chuyện phiếm, lúc này mới ý thức được, lễ Thất Tịch sắp đến rồi.
Trước giờ cậu chưa từng chú ý, nhưng năm nay...
Tô Dục Chu mím môi, cầm bình nước uống một ngụm, đè nén nỗi buồn đang dâng lên trong lòng.
Huấn luyện quân sự kéo dài tới nửa tháng, cuối tuần này còn phải huấn luyện chứ đừng nói là nghỉ ngơi, thế nên cậu cũng không thể gặp Túc tiên sinh.
Không biết hai ngày qua anh ấy có ăn uống đàng hoàng không nhỉ? Có... Nhớ cậu không?
Mới tách ra được có hai ngày, vẫn còn hơn mười ngày nữa.
Tô Dục Chu thở dài trong lòng.
Sau đó cậu lại đè xuống nỗi nhớ nhung, tập trung vào cuộc trò chuyện với bạn học, cười nói với họ.
Quân doanh vốn là một nơi có thể nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm anh em, mặc dù nhóm Alpha hiếu thắng thích cạnh tranh, cái gì cũng phải mang ra so bì, nhưng sau khi họ thật sự tán thành bạn thì sẽ vô cùng có tình nghĩa. Huồng hồ Tô Dục Chu có bản lĩnh, tính tình lại tốt, rất khó để người khác phản cảm.
Tô Dục Chu nhanh chóng hòa hợp được với tất cả Alpha, nhất là Chu Yến hôm đó còn đấu với cậu cho tới cùng, giờ đã thành anh em tốt.
Lúc không phải huấn luyện, hai người sẽ tự động ngồi cùng nhau, tâm sự, càu nhàu huấn luyện viên biến thái gì đó.
Bọn họ đang bàn xem huấn luyện quân sự kết thúc xong muốn đi nhà ăn nào ăn cơm, bỗng có hai bóng người đi từ xa tới.
"Ai vậy?"
"Hình như là giáo viên hướng dẫn."
"Ai chả biết, tôi đang hỏi cái thằng đầu trắng đi cạnh giáo viên kìa, trông bảnh chọe vãi."
"A, là Giản Bách Xuyên! Tôi từng thấy ảnh của cậu ta trên web trường!"
Người chú ý càng lúc càng nhiều, mọi người dần im lặng, tò mò nhìn hai người đang đi tới.
Tô Dục Chu cũng nhận ra cái tên Alpha bảnh chọe đó.
Cậu ta trông rất kiêu ngạo, cằm cứ hất lên trời, tay đút túi quần, tuy cũng mặc bộ đồ rằn ri nhưng phong cách đi đứng như thể người mẫu trên sàn chữ T.
Tô Dục Chu không khỏi nhíu mày, dường như cậu lại ngửi được cái mùi xăng gay mũi kia.
Cậu biết có vài người sẽ thích mùi đó, nhưng... Tóm lại là cậu không thích, ngửi thôi đã thấy khó chịu.
Sau đó Tô Dục Chu ý thức được một vấn đề.
Nếu như Giản Bách Xuyên tới tham gia huấn luyện quân sự, có phải cậu ta cũng sẽ ở lại trường không? Tức là...
Bọn họ sẽ phải ở chung một phòng?
Nghĩ đến dây, Tô Dục Chu cảm giác mình lại ngửi được mùi xăng. Sau đó cậu phát hiện đó không phải là ảo giác của cậu, mà là...
Giản Bách Xuyên đã theo giáo viên đi tới đội của bọn họ, đứng cạnh huấn luyện viên, đợi giáo viên nói gì đó với huấn luyện viên.
Huấn luyện viên rõ ràng không vui.
Thằng oắt Giản Bách Xuyên này chính là kiểu nhức đầu điển hình. Không chỉ vắng mặt vào ngày huấn luyện đầu tiên, ngày thứ hai mới tới, còn không chịu nghe sắp xếp, muốn chuyển từ đội ngũ khác sang, hơn nữa xem tình hình này thì có vẻ nhà trường đã đồng ý.
Mặt huấn luyện viên lạnh lẽo, không nói là đồng ý.
Giáo viên hướng dẫn cũng rất xấu hổ, cố gắng giải thích, nói là trước đó Giản Bách Xuyên bị bệnh phải vào viện nên mới đến trễ các kiểu.
Mà cậu thanh niên thì tiếp tục tay đút túi, mặt lạnh tanh, dáng vẻ phách lối kiểu ông đây là số một.
Huấn luyện viên liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói: "Em muốn làm lính dưới trướng tôi cũng được, nhưng trước hết phải vượt qua bài kiểm tra của tôi, không thì từ đâu đến phải về lại chỗ đó."
Các huấn luyện viên đều là quân nhân xuất ngũ, ai nấy đều là Alpha có năng lực mạnh nhất, không chịu sự quản lí của nhà trường, thế nên bên phía trường cũng không thể trực tiếp ra lệnh cho họ, mọi thứ chỉ có thể thương lượng.
Mà vị huấn luyện viên này của Tô Dục Chu, hiển nhiên rất có nguyên tắc.
Giáo viên hướng dẫn ngập ngừng nhìn về phía Giản Bách Xuyên.
Giản Bách Xuyên làm vẻ mặt khinh thường.
"Có trò gì trổ hết ra đây đi, mấy cái chương trình quân sự này từ tám trăm năm trước tôi đã chơi chán rồi. Ngài tốt nhất nên có trò gì mới mẻ một chút, cái nào có tính khiêu chiến một chút ấy."
Huấn luyện viên gật đầu, vẫn là bản mặt lạnh lùng sắt thép, nhưng không đợi hắn mở miệng, Giản Bách Xuyên đã nói: "Tô Dục Chu cũng ở đội này đúng không?"
Nhìn dáng vẻ của thằng oắt này là biết tới đây vì Tô Dục Chu.
Huấn luyện viên liếc cậu ta một cái, ngẫm nghĩ rồi cất giọng: "Tất cả mọi người, tập hợp!"
Sau hai ngày huấn luyện, các học sinh đều đã quen đường quen lối với lệnh tập hợp, không đến một phút đã tập trung đầy đủ.
Ban nãy cách khá xa nên mọi người không nghe được cá cược của huấn luyện viên và Giản Bách Xuyên, lúc này nhao nhao nhìn cậu ta với ánh mắt tò mò.
Một Alpha cao cấp khác, cuối cùng cũng tới!
Nhưng mà... Giản Bách Xuyên cũng sẽ ở trong đội của họ sao?
"Tô Dục Chu, ra khỏi hàng."
Lúc này huấn luyện viên lại cất giọng.
Tô Dục Chu còn đang thả hồn đi chơi vội vàng lấy lại tinh thần, chầm chậm chạy ra khỏi đội tới cạnh huấn luyện viện, giơ tay chào.
Đột nhiên thấy Tô Dục Chu bị gọi ra, tất cả mọi người bắt đầu hừng hực tâm tư hóng hớt.
Giản Bách Xuyên vừa đến, huấn luyện viên đã gọi Tô Dục Chu ra, ông ấy tính làm gì vậy?
"Quả nhiên là mày!"
Khiến cho mọi người không ngờ được là Giản Bách Xuyên bỗng chỉ tay vào mặt Tô Dục Chu, la lên. Khuôn mặt tuấn tú luôn ngập vẻ kiêu ngạo câng câng cuối cùng cũng xuất hiện sắc thái khác, phẫn nộ, thù hằn, tràn ngập tính công kích.
Lúc này, pheromone Alpha của cậu ta tấn công về phía Tô Dục Chu.
Huấn luyện viên và giáo viên hướng dẫn cũng đổi sắc mặt.
Thật sự không ai ngờ Giản Bách Xuyên lại đột ngột làm loạn như vậy, thế nên cũng không ai kịp ra tay ngăn cản.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tô Dục Chu đã bị bao vây bởi mùi xăng sặc sụa.
Cậu bị hun cho đầu váng mắt hoa.
Bằng bản năng, pheromone Alpha vị dừa theo đó mãnh liệt tuôn ra, bảo vệ cậu, đồng thời lao tới Giản Bách Xuyên.
Lần này Giản Bách Xuyên có chuẩn bị.
Cậu ta cho rằng hôm qua mình té xỉu trên hành lang là do bị bất ngờ không kịp đề phòng, nên Tô Dục Chu mới đánh lén thành công, hôm nay...
Cậu ta nhất định phải lấy lại danh dự!
Nhất định phải cho Tô Dục Chu biết, ai mới là Alpha mạnh nhất!
Sau đó, phịch ---
Giản Bách Xuyên thê thảm hứng chịu cú tấn công của mười mấy quả dừa khổng lồ.
Không đến ba giây, hai mắt cậu ta đã tối sầm, dùng tư thế y hệt hôm qua, một lần nữa bị dừa đập cho hôn mê.
"..."
Toàn trường, lặng ngắt như tờ.